Mộ Thi Hàm sửng sốt một lúc, sau mới nhỏ tiếng thốt lên: “Em thấy đây không phải chuyện ngoài ý muốn.”
Lãnh Tử Sâm mỉm cười: “Cô bé, em rất thông minh, anh cũng không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy...”
“Em yên tâm, anh đã bảo Trần Húc tiếp tục điều tra, sẽ tra ra kết quả thôi.” Lãnh Tử Sâm vỗ mu bàn tay vỗ về cô.
“Tử Sâm, cảm ơn anh.”
“Cô ngốc, đừng bao giờ nói cảm ơn anh nữa, giữa chúng ta không cần câu này.”
“Vâng.” Em sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đưa Lãnh Tử Sâm về phòng, Mộ Thi Hàm lại gọi Trần Húc vào chăm sóc anh, rồi mới trở lại phòng ngủ.
Tắm rửa xong cô nằm trên giường, nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cô nhớ kiếp trước chưa từng trải qua những chuyện này, có thể thấy sau khi cô sống lại một vài sự việc đã thay đổi.
Vậy thì rốt cuộc là ai muốn giết cô? Đối tượng đầu tiên cô nghi ngờ là Thôi Giai Kỳ và Trang Vĩ Tuấn, hai người này rất có thể không bỏ qua cho cô, nguyên nhân rất đơn giản, Thôi Giai Kỳ và Trang Vĩ Tuấn luôn mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Mộ.
Thôi Giai Kỳ cũng là cháu gái của ông ngoại, nếu cô chết người được lợi lớn nhất là cô ta và dì ba, còn về Trang Vĩ Tuấn, chỉ cần anh ta nắm chặt Thôi Giai Kỳ thì sẽ không cần lo không lấy được lợi ích.
Nghĩ đến đây, Mộ Thi Hàm cong môi, xem ra mấy người này bay nhảy quá lâu rồi, đã đến lúc phải giải quyết đàng hoàng.
Hôm sau, Mộ Thi Hàm gọi Lương Vũ Tùng đến: “Lương Vũ Tùng, anh cho người điều tra, mấy năm nay Thôi Giai Kỳ đã mua những tài sản nào, sau khi tra ra thì cứ dùng hết sức tấn công tài sản của cô ta, trong vòng một tháng tôi muốn cô ta trở thành người nghèo kiết xác.
Trong lòng Lương Vũ Tùng rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Mộ Mỹ Dung thuê sát thủ suýt nữa đụng chết Lãnh Tử Sâm, anh ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Anh ta hiểu rõ Mộ Thi Hàm, bình thường Mộ Thi Hàm luôn tuân thủ nguyên tắc người không động đến ta ta sẽ không động đến người, lần này cô muốn đối phó với Thôi Giai Kỳ, e rằng Thôi Giai Kỳ đã làm chuyện gì đó khiến cô không thể tha thứ.
Thế nên anh ta gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ bảo người đi điều tra.”
“Đợi đã, vẫn còn chuyện này nữa.”
“Mời tổng giám đốc Mộ nói.”
“Bây giờ Trang Vĩ Tuấn đang nằm viện, trước mắt sợ là anh ta không lo nổi cho công ty nhỏ của mình, anh tìm người đến bàn bạc với phó tổng giám đốc của anh ta, tôi muốn khi Trang Vĩ Tuấn xuất viện sẽ mất hết tất cả.”
“Vâng.” Lương Vũ Tùng đồng ý, trong lòng lại nổi sóng lớn cuồn cuộn.
Trước giờ anh ta chưa từng thấy một Mộ Thi Hàm thế này, cô như chú báo bị chọc giận, không xé nát kẻ địch thì sẽ không bỏ qua.
Mộ Thi Hàm mà anh ta biết, tuy đối xử lạnh nhạt với mọi người nhưng vẫn còn chút mềm lòng, có điều xét đến hai mệnh lệnh cô đã đưa ra thì chẳng mềm lòng chút nào.
Rốt cuộc hai người kia đã làm chuyện gì không thể tha thứ được vậy? Sao lại khiến Mộ Thi Hàm phẫn nộ đến thế? Tất nhiên anh ta cũng biết mình không nên hỏi những chuyện này.
Sau khi Lương Vũ Tùng rời đi, Mộ Thi Hàm dựa ra sau, ngẩng đầu xoa mi tâm.
Ừm, chẳng phải họ muốn của cải sao? Nếu đã tham lam đến vậy, cứ để họ nếm thử mùi vị trở thành kẻ nghèo khó đi, mấy tên hề này xem bọn họ còn có thể nhảy nhót đến lúc nào nữa.
Trong tình huống chênh lệch thực lực tuyệt đối, chẳng phải họ không có phần thắng sao?
Hôm sau, Thôi Giai Kỳ tìm đến người mua, chuẩn bị bán nhà hàng của cô ta nhưng lại nhận được điện thoại của giám đốc nói nhà hàng của bọn họ bị ban ngành có liên quan điều tra, khu bếp sau nhà hàng dơ bẩn yêu cầu phải chấn chỉnh lại, bị tạm dừng kinh doanh.
Giá thuê nhà hàng đắt đỏ, tiền tạm dừng kinh doanh một ngày đủ để người ta ăn cả nồi, còn phải chi trả các khoản khác như phí nhân công, v.v Nhà hàng ngừng kinh doanh.
một tháng sẽ gây ra tổn thất cực lớn.
Người mua đang cò kè mặc cả với cô ta, vừa nghe nói nhà hàng xảy ra vấn đề, sao còn dám mua nữa? Người đó bỏ đi ngay lập tức.
Thôi Giai Kỳ sững người khi nhận được tin tức, chấn chỉnh lại ư? Cô ta đâu biết phải sửa chữa thay đổi như thế nào? Từ đầu đến cuối nhà hàng đều do giám đốc quản lý, cô ta không thông thạo mấy