Những ngày sống trong Kim Trà Viên còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của Mộ Thi Hàm.
Trong hai ngày ở đây, Mộ Thi Hàm không còn cảm nhận được tranh đấu giữa những gia đình giàu sang, ít nhất là tạm thời không có.
Thậm chí có mấy bác gái sang đây thăm cô còn mang theo cả quà gặp mặt.
Mộ Thi Hàm thấy họ tặng quà cho mình cũng hơi xấu hổ, bởi những món quà gặp mặt mà cô mang đến nhà họ Lãnh đều là nhờ Diêu Mộng Phạn hỗ trợ chuẩn bị.
Diêu Mộng Phạn nói người trong nhà quá nhiều, chỉ sợ cô chuẩn bị không tốt nên bèn phụ cô một tay, mà Mộ Thi Hàm cũng không hiểu mấy chuyện này, mẹ cô còn chưa kịp dạy cô thì đã qua đời từ lâu, về phần Mộ Mỹ Dung lại càng không.
Có Diêu Mộng Phạn hỗ trợ, cô đương nhiên rất biết ơn, vì vậy bèn đưa cho Diêu Mộng Phạn một tấm thẻ để bà thoải mái mua đồ, nhưng làm sao Diêu Mộng Phạn có thể lấy tiền của cô? Bà thẳng thừng bảo cô cất thẻ đi, Mộ Thi Hàm đành chịu, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ lòng tốt của bà trong lòng.
Bác cả Chu Quế Mỹ cao quý đoan trang, nhìn rất có phong thái.
Bà là con dâu trưởng, hơn nữa lại quán xuyến gia đình nhà chồng mấy chục năm nên trông càng thêm uy nghiêm.
Bác hai hiền lành đức độ, nói chuyện nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ dịu dàng như nước.
Người khác biệt nhất phải kể đến là bác ba, bác hoạt bát hơn hẳn, gương mặt tròn lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhìn rất dễ gần.
Đương nhiên, cho dù tính cách của họ có ra sao thì đối với Mộ Thi Hàm, ở chung với họ khá là áp lực.
Không phải bởi vì họ tạo áp lực cho cô, mà là vì cô không giỏi giao tiếp với người khác.
Để cô làm ăn buôn bán thì cô biết, hay kêu cô đi đàm phán cô cũng làm được.
Nhưng bảo cô ở chung với mấy người lớn không quen biết, thật sự có chút khó khăn đối với cô.
Cũng may có Diêu Mộng Phạn ở bên cạnh giúp điều tiết bầu không khí, vậy nên cuối cùng cô cũng vượt qua được.
Ngoại trừ mấy người bác ở ngoài ra thì còn có hai người chị dâu nữa đến, một người là Tô An Kỳ vợ của anh hai Lãnh Thiên Nam, một người là Cố Uyển vợ anh tư.
Vợ anh cả Lãnh Thế Hào là Hàn Tây Mi vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc chồng nên Mộ Thi Hàm vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
Lãnh Tử Sâm là cháu út trong nhà, đứng hàng thứ sáu, bên trên còn có hai anh họ chưa kết hôn.
Sau một hồi đi qua đi lại, Mộ Thi Hàm cuối cùng cũng ghi nhớ những bà chủ trong nhà, ngoại trừ Hàn Tây Mi cô chưa từng gặp mặt.
Ngoài những người này ra, Mộ Thi Hàm phát hiện bà cụ nhà họ Lãnh cũng là một người rất dễ ở chung.
Cô đã đến gặp bà cụ sau bữa sáng ngày hôm sau, lúc ấy Lãnh Tử Sâm sợ Mộ Thi Hàm không được tự nhiên nên còn đi theo cô.
Sau khi bà cụ gặp Mộ Thi Hàm thì cũng không làm khó, thậm chí còn kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Mộ Thi Hàm bị một bà cụ xa lạ nắm tay thì cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống ý muốn rút tay ra.
Trong giọng nói dịu dàng của bà ấy, cô cũng dần dần buông bỏ phòng bị.
“Thi Hàm, bà nội có thể thấy được cháu là đứa bé ngoan, bà nội rất thích cháu.” Bà cụ nhìn Mộ Thi Hàm, vẻ mặt từ ái.
Mộ Thi Hàm nhìn bà lão hiền hậu, trái tim bỗng trở nên ấm áp.
Bà ngoại cô đã qua đời từ lâu, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người già lớn tuổi như vậy, càng không nghĩ tới có một ngày lại có thể khiến cho người khác yêu quý mình.
Cô biết tính cách của bản thân, nói hơi khó nghe một chút thì là tự kỷ, chưa nói đến việc dỗ ngọt ai đó, có thể khiến người ta cảm thấy cô không lạnh nhạt với họ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng giờ bà cụ Lãnh lại nói rất thích cô, điều này khiến cô vừa xúc động vừa ngạc nhiên.
“Cháu cũng rất quý bà, bà nội.” Một câu nói dễ nghe thốt ra khỏi miệng
Bà cụ nghe cô nói xong thì hơi sững người, nhưng rất nhanh nở nụ cười: “Được, tốt quá, thì ra Thi Hàm cũng biết nói ngọt cơ đấy, bà rất vui.”
Bà cụ là người khôn khéo cỡ nào? Ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Thi Hàm đã biết cô là người không giỏi ăn nói, nhưng bây giờ Mộ Thi