Mộ Thi Hàm vừa mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu, sau khi ăn cháo xong chẳng bao lâu đã mơ màng buồn ngủ.
Lãnh Tử Sâm vốn muốn nói với cô chuyện của Trang Vĩ Tuấn, thấy cô vẫn còn yếu cũng không nôn nóng kể ngay, dù sao Trang Vĩ Tuấn đã bị bắt có muốn chạy cũng không được.
Bản thân anh cũng rất mệt, trước khi Mộ Thi Hàm ngủ, cô kéo anh nằm xuống bên cạnh.
Sau khi Lãnh Tử Sâm nằm xuống, cô nép vào lòng anh, cọ mặt lên lồng ngực anh rồi thiếp đi.
Lãnh Tử Sâm thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu của cô, trái tim như hóa thành nước, anh ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại.
Hai người đều ngủ ngon, khi thức dậy đã là buổi trưa.
Lãnh Tử Sâm mở mắt phát hiện Mộ Thi Hàm đang nhìn anh thì không khỏi nở nụ cười: “Sao lại là em dậy trước vậy?”
“Ừm, có lẽ là mấy ngày nay ngủ nhiều quá, còn anh thì không được ngủ ngon.”
Lãnh Tử Sâm thức giấc cũng không vội dậy ngay, mà nằm trên giường nghịch tóc của Mộ Thi Hàm.
Tóc cô đen mượt sờ vào rất thích, anh quấn quanh đầu ngón tay đùa nghịch.
Mộ Thi Hàm cũng không để ý, cứ yên tĩnh nằm đó như vậy, nhất thời không ai lên tiếng nhưng bầu không khí chẳng hề ngượng ngập.
Lúc này, tiếng gõ cửa gây mất hứng vang lên.
Lãnh Tử Sâm ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ trông thấy Giang Cửu Lương, anh lười biếng đứng lên: “Vào đi.”
Giang Cửu Lương ôm một bó hoa tươi, cười tủm tỉm nói: “Chị dâu, rất vui khi thấy chị tỉnh lại.”
“Cám ơn.” Mộ Thi Hàm nhỏ giọng đáp.
“Chị không biết hôm chị xảy ra chuyện, Tử Sâm như thế nào đâu.” Giang Cửu Lương mỉm cười trêu chọc.
Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm, cũng hơi tò mò khi đó Lãnh Tử Sâm có phản ứng gì.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Mộ Thi Hàm, Giang Cửu Lương cười đáp: “Lúc ấy mặt mày Tử Sâm trắng bệch như ma, hệt như kẻ ngốc, anh ấy cứ ngồi im ở đó không nhúc nhích, giống tượng điêu khắc băng vậy...”
Nghe thấy mặt mày trắng bệch như ma, nét mặt Mộ Thi Hàm hiện lên vẻ đau lòng.
Lãnh Tử Sâm phát giác sắc mặt cô không tốt, trừng mắt nhìn Giang Cửu Lương: “Cậu câm miệng đi, làm gì khoa trương như cậu nói? Nhiều nhất cũng chỉ hoảng sợ thôi, tôi biết vợ tôi sẽ không bỏ tôi lại.”
Giang Cửu Lương xoa mũi, không nói tiếp nữa mà nhìn về phía Mộ Thi Hàm, cười hì hì bảo: “Chị dâu, tôi chỉ muốn nói cho chị biết, Tử Sâm thật sự rất quan tâm chị.”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nói với tôi, tôi sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”
Giang Cửu Lương vẫn còn muốn nói gì đó, Lãnh Tử Sâm đã bắt đầu đuổi khách: “Được rồi, vợ tôi là người bệnh cần phải nghỉ ngơi, cậu mau đi đi.”
“Tử Sâm, anh thay đổi rồi.” Giang Cửu Lương nhìn Lãnh Tử Sâm, thốt lên với vẻ đáng thương.
Không chờ Lãnh Tử Sâm hỏi, anh ta đã nói tiếp: “Anh trở thành trọng sắc khinh bạn mất rồi.”
Lãnh Tử Sâm trợn mắt: “Tôi vẫn luôn như vậy.”
Giang Cửu Lương: “…”
Hay lắm, không nói chuyện nổi nữa.
Giang Cửu Lương vừa đi lại có thêm hai người đến, điều khiến Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm bất ngờ, người đến lại là Hàn Bá Duy và Thang Kiều An.
Hàn Bá Duy vừa vào phòng bệnh, ánh mắt đã nhìn về phía Mộ Thi Hàm, trông thấy Mộ Thi Hàm tỉnh táo, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “May mà em không sao.”
“Này, Hàn Bá Duy, trước mặt vợ mình mà cậu trưng ra cái vẻ mặt đó với vợ tôi, cậu thấy có thích hợp không hả?” Lãnh Tử Sâm trợn mắt.
Hàn Bá Duy nhìn thoáng qua Thang Kiều An, trong mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Thang Kiều An thấy được, coi như không biết, đi về phía Mộ Thi Hàm lên tiếng: “Tổng giám đốc Mộ, tôi thật sự rất vui khi chị có thể tỉnh lại.”
“Cảm ơn.” Mộ Thi Hàm hạ giọng đáp.
“Thực ra tôi cũng có lòng riêng, nếu chị chết sợ là cả đời này người đàn ông bên cạnh tôi sẽ mãi nhớ đến chị.
Chị sống cho thật tốt, tình cảm nồng nàn với cậu Sâm, một ngày nào đó anh ấy sẽ từ bỏ.
Thế nên chị phải sống mới được, bởi vì người sống không giành nổi với người chết.”
Mộ Thi Hàm thích tính