Sắc mặt cô thay đổi, nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm khắp nơi, nhưng cô đã tìm toàn bộ sảnh tiệc mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phù Quán Lâm đâu.
Cô gọi điện cho Phùng Tấn Đạt: “Anh có nhìn thấy đứa bé kia đâu không?”
“Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi vẫn đứng canh ngoài cửa nãy giờ, không nhìn thấy có đứa bé nào đi ra.
” Phùng Tấn Đạt thấp giọng nói.
“Được, tôi biết rồi.
” Mộ Thi Hàm buông điện thoại, trong lòng căng thẳng, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Phù Quán Lâm.
Cô đã tìm toàn bộ sảnh tiệc rồi, chỉ có phòng vệ sinh là chưa tìm, cô không thể không đi về phía phòng vệ sinh.
Mộ Thi Hàm đi đến cửa phòng vệ sinh đã nghe thấy tiếng động mơ hồ vang lên từ WC nam, hình như là giọng của một bé trai, sắc mặt cô chợt thay đổi, cũng không để ý gì mà chạy thẳng vào WC nam.
Cô vừa mới chạy vào nhà vệ sinh đã nhìn thấy một người đàn ông ôm Phù Quán Lâm nhảy từ cửa sổ ra ngoài, một tay người đó ôm cậu bé, một tay nắm một sợi dây thừng, dùng một tốc độ cực nhanh trượt từ trên dây thừng xuống.
Mộ Thi Hàm bước vội về phía cửa sổ rồi ngó ra, vừa hay nhìn thấy người đàn ông kia ôm Phù Quán Lâm trượt xuống đất.
Gã bỏ lại dây thừng rồi ôm cậu bé vội vã lên một chiếc minibus, sau khi gã lên xe, minibus lập tức rời đi.
Mộ Thi Hàm nhớ kỹ biển số xe, đồng thời gọi điện thoại cho Phùng Tấn Đạt trước: “Một chiếc minibus có biển số xe là XXXXX bắt cóc một đứa bé, rời đi từ cửa Nam của nhà hàng, mọi người mau đuổi theo.
”
Sau khi gọi điện thoại cho Phùng Tấn Đạt, Mộ Thi Hàm lại báo cảnh sát, làm xong tất cả, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy bất an, chỉ cần nghĩ đến có khả năng cậu bé đáng yêu kia sẽ bị kẻ gian hại chết thì cô lại không bình tĩnh nổi.
Cô vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Vĩnh Sinh đang nói chuyện với người khác, cô bước nhanh về phía ông ấy, trầm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi có chuyện muốn nói với ông.
”
Lâm Vĩnh Sinh thấy sắc mặt nghiêm trọng của Mộ Thi Hàm nên không dám chậm trễ, vội vàng đi sang bên cạnh với cô, hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu bé vừa nãy ở khu đồ ngọt bị bắt cóc rồi.
”
“Cái gì?” Lâm Vĩnh Sinh nghe Mộ Thi Hàm nói vậy, sắc mặt trắng bệch, ông ấy biết thân phận của cậu bé kia, nhưng người nhà họ Phù luôn khiêm tốn nên ông ấy cũng không cố tình nói cho người khác biết, bởi vậy nên không có mấy người biết thân phận của cậu bé.
Sau khi Mộ Thi Hàm nói xong câu đó, cô không để ý đến Lâm Vĩnh Sinh mà vội vã rời khỏi sảnh tiệc.
Kiếp trước, chuyện này còn lên bản tin của thành phố A, dựa vào trí nhớ đáng kinh ngạc của cô, cô nhớ rõ Phù Quán Lâm bị giết ở khu ổ chuột nằm ở phía Đông thành phố.
Lúc người nhà họ Phù tìm được người thì đứa bé đã mất được mấy tiếng, hơn nữa trạng thái tử vong cực kỳ tàn nhẫn, không phải người bình thường nào cũng làm được.
Mộ Thi Hàm nghi ngờ chuyện này do kẻ thù của nhà họ Phù làm, bọn họ bắt cóc Phù Quán Lâm không phải vì tiền tài, mà là vì muốn tra tấn đứa bé đến chết.
Cứ nghĩ cậu bé đáng yêu kia sẽ chết thảm, Mộ Thi Hàm không tài nào bình tĩnh nổi.
Lúc cô xuống dưới tầng, Phùng Tấn Đạt và Hà Quang Bạch đã đuổi theo theo lệnh của cô, không biết liệu bọn họ có đuổi kịp không.
Mộ Thi Hàm đi đến ven đường, gọi một chiếc taxi lại, sau đó đi tới khu ổ chuột ở phía Đông thành phố.
Cô vừa xuống xe không được bao lâu thì đã nhìn thấy chiếc Minibus kia dừng lại, đồng tử cô hơi co lại, hô hấp trở nên dồn dập, không ngờ đã tìm thấy mà chẳng mất tý công sức nào.
Cô trốn trong góc khuất nhìn thấy một người đàn ông có vết sẹo trên mặt ôm Phù Quán Lâm xuống xe, còn có một người khác, khoé mắt có nốt ruồi màu đen.
Khi cô nhìn thấy nốt ruồi kia, tâm trí đầy hỗn loạn, cô nhớ rõ, cái năm cô bị bắt cóc, khoé mắt người đàn ông bắt cóc cô cũng có một nốt ruồi màu đen, sau này cô luôn lảng tránh những người có nốt ruồi màu đen ở khóe mắt.
Sau khi hai người kia mang theo Phù Quán Lâm xuống xe, minibus lập tức lái đi, tốc độ quá nhanh, giống như thể chiếc xe kia chưa từng dừng lại, Mộ Thi Hàm vội vàng gửi định vị cho Hà Quang Bạch.
Cô ôm lấy trái tim đang đập dồn dập, sau khi hai người đàn ông lên tầng, cô lại gọi điện thoại báo cảnh sát, cô đọc địa chỉ cho họ rồi mới lén lút đi lên.
Mà lúc