"Đính hôn từ nhỏ? Trời đất, thời đại nào rồi mà còn có người cho đính hôn từ nhỏ vậy?" Giọng điệu Lam Sơ Nguyệt tràn ngập sự mỉa mai.
"Không được à?" Mộ Thi Hàm liếc cô ấy.
"Không phải là không được, cơ mà kiểu như hai người thì chắc chẳng có tình cảm gì với nhau đâu nhỉ?" Lam Sơ Nguyệt cười hỏi.
"Liên quan gì tới cô?" Mộ Thi Hàm nhướng mày.
"Tôi thấy Tử Sâm cũng chẳng thích cô mấy đâu." Lam Sơ Nguyệt cố ý châm ngòi ly gián.
Mộ Thi Hàm liếc nhìn cô ấy như một kẻ ngớ ngẩn.
Lam Sơ Nguyệt cố gắng tự nhủ bản thân đừng để ý đến ánh mắt đầy châm chọc ấy của cô, thốt lên với ý đồ xấu xa: "Chắc cô Mộ chưa biết điều này đâu nhỉ? Tử Sâm trông thì phong lưu như thực chất anh ấy là người vô tình nhất, cô nghĩ mình đã mở cửa được trái tim của anh ấy nhưng thật ra đó hoàn toàn chỉ là ảo tưởng thôi."
"Tiếc thật đấy!" Mộ Thi Hàm nhìn cô ấy, nhẹ nhàng bật ra một câu.
"Tiếc gì cơ?" Lam Sơ Nguyệt chẳng hiểu gì.
"Tiếc là cô còn không có cả cơ hội ảo tưởng về anh ấy."
"Cô..." Lam Sơ Nguyệt vốn đang tỏ ra bình tĩnh thong dong song vừa bị Mộ Thi Hàm nói vậy thì không giữ được vỏ bọc đó nữa, mặt mày đen sì.
Mộ Thi Hàm ung dung cầm tách trà lên rót cho mình một tách rồi nhìn về phía xa kia, không hề đoái hoài gì tới gương mặt tối tăm của cô ấy.
Cứ thế, Lam Sơ Nguyệt bị Mộ Thi Hàm làm lơ.
Cô ấy muốn kiếm chuyện để khích Mộ Thi Hàm tiếp nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, cứ như một con robot vô cảm vậy.
Dù cho Lam Sơ Nguyệt có nói gì đi nữa thì cô cũng không hề lộ ra chút lung lay nào khiến cho cô ấy vô cùng tức tối.
Nhưng Lam Sơ Nguyệt chẳng làm gì được Mộ Thi Hàm, ít nhất là cô ấy không thể động chạm đến Mộ Thi Hàm ngay trước mặt những người khác.
"Mộ Thi Hàm, cô đừng có mà đắc chí! Cô đừng tưởng Tử Sâm yêu cô! Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một phần trong biển người tình của anh ấy thôi!" Lam Sơ Nguyệt thở hồng hộc, mắng.
Đó là người cô ấy thích bao nhiêu năm qua, cô ấy thích anh đã ngần ấy năm cơ mà, tại sao anh có thể cưới người khác chứ? Lam Sơ Nguyệt càng nghĩ càng thấy bất công.
Mộ Thi Hàm đặt tách trà xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lam Sơ Nguyệt: "Tôi là người cuối cùng chứ không phải một phần trong đó."
"Ha ha..." Nụ cười của Lam Sơ Nguyệt đầy châm chọc: "Cô dựa vào đâu mà tự tin thế?"
Bỗng nhiên, Mộ Thi Hàm đập mạnh tách trà đã uống hết lên bàn khiến cho tách trà lành lặn vỡ nát.
Sau đó, cô nhìn sang Lam Sơ Nguyệt, uể oải cất lời: "Ai dám giành người với tôi thì sẽ như tách trà này."
Lam Sơ Nguyệt giật mình mở to mắt nhìn chòng chọc vào tách trà bị Mộ Thi Hàm đập vỡ, không dám tin vào mắt và tai mình.
Sao người phụ nữ này lại vênh váo đến thế chứ?
Ban nãy Mộ Thi Hàm đập tách trà lên bàn gây ra âm thanh lớn đến mức nhóm Lãnh Tử Sâm đang ngồi trong phòng riêng uống rượu cũng nghe thấy.
Lúc này, Lãnh Tử Sâm đẩy xe lăn đi qua.
"Sao thế bà xã?" Lãnh Tử Sâm nhìn thấy tách trà trên bàn thì hết hồn, vội vàng cầm tay Mộ Thi Hàm qua kiểm tra: "Em không sao chứ? Sao vỡ tách rồi?"
"Không có gì, do em chú tâm trò chuyện với cô Lam đây quá nên lỡ đặt tách xuống hơi mạnh tay thôi." Mộ Thi Hàm lườm Lam Sơ Nguyệt rồi nhẹ nhàng đáp.
Lam Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt điềm nhiên như không của Mộ Thi Hàm, cáu đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chú tâm? Ai trò chuyện chú tâm với cô chứ?
Lãnh Tử Sâm nhướng mày với Lam Sơ Nguyệt: "Lam Sơ Nguyệt trò chuyện gì với cô bé nhà tôi thế?"
"Không có gì!" Lam Sơ Nguyệt ngoảnh đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với người trong mắt chỉ toàn hình bóng Mộ Thi Hàm là Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm một cách cưng chiều rồi cười khẽ: "Lam Sơ Nguyệt, cô bé nhà anh còn nhỏ, em đừng bắt nạt cô ấy."
Mộ Thi Hàm nghe anh nói vậy thì khóe môi hơi nhoẻn lên.
Từ khi ở bên Lãnh Tử Sâm, cô cảm thấy mình càng lúc càng trẻ con vậy.
Một mình cô quản lý cả một tập đoàn từ đó đến nay nên nhiều lúc gần như quên mất tuổi tác của bản thân, nhưng trong mắt Lãnh Tử Sâm thì cô lại chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi mà thôi.
Sắc mặt của Lam Sơ Nguyệt khó coi đến mức không thể dùng