Một đêm ngủ ngon, hôm sau, lúc Mộ Thi Hàm mở mắt thì phát hiện Lãnh Tử Sâm đã tỉnh.
Mộ Thi Hàm vừa ngẩng liền chạm phải đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh.
Anh đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, ánh mắt của anh quá chuyên chú, tạo nên khác biệt rất lớn với hình tượng thường ngày của anh.
Cô có hơi không quen lắm, muốn mở miệng nói nhưng lại phát hiện cổ họng hơi khàn khàn, thế nên lời nói ra có mang theo chút lười biếng: "Chào buổi sáng."
Lãnh Tử Sâm nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì vừa tỉnh ngủ của cô rồi nhẹ giọng nói: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Ừm, ngủ rất ngon." Nhưng cô vừa động đậy thì phát hiện cổ mình hơi cứng đờ, tiếp tục động đậy thêm một chút thì lại phát hiện cơ thể có hơi đau nhức.
Cô nghiêng đầu nhìn một chút, phát hiện đầu mình đang gối lên cánh tay của Lãnh Tử Sâm.
Không phải tối hôm qua cô vẫn luôn gối lên tay anh ngủ đấy chứ? Vậy cánh tay của anh...
Mộ Thi Hàm không dám nghĩ thêm, cô thật cẩn thận dời đầu mình ra rồi vươn tay sờ cánh tay của Lãnh Tử Sâm, Lãnh Tử Sâm lại gọi cô lại: "Đừng nhúc nhích."
Vẻ mặt Mộ Thi Hàm lo lắng: "Sao vậy? Cánh tay bị tê à? Em xoa bóp giúp anh nhé."
Lãnh Tử Sâm bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng là có hơi tê."
Tối hôm qua, hai người họ giữ nguyên một tư thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Lúc trời sáng, anh vẫn còn ôm cô, mà cô cũng vẫn gối lên cánh tay anh.
Khi anh tỉnh lại thì phát hiện cánh tay của mình đã mất đi tri giác.
Nhưng anh không nỡ đánh thức cô mà chỉ im lặng nhìn cô ngủ.
Bây giờ bị cô phát hiện ra cánh tay bị tê khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Ôm vợ ngủ vốn là một chuyện vô cùng hiển nhiên, nhưng cánh tay anh lại bị tê, nhỡ lần sau vợ không cho anh ôm thì làm sao bây giờ?
Mộ Thi Hàm cũng không nghĩ nhiều như anh, sau khi ngồi dậy, cô bèn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay giúp anh, sợ xuống tay quá nặng làm anh không thoải mái nên cô ấn rất cẩn thận, vừa ấn vừa nhỏ giọng nói: "Nếu lần sau em còn như vậy thì anh cứ rút tay ra, không cần phải đắn đo nhiều như vậy."
"Nhưng anh thích ôm em như thế, cảm giác rất thân mật." Lãnh Tử Sâm hưởng thụ xoa bóp của vợ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, càng nhìn càng thấy thích.
Anh thích phong thái lạnh lùng kiêu ngạo của cô, cũng thích cô mềm mại như vậy ở trước mặt mình, giống như mình đã chiếm được một kho báu mà người khác chưa từng biết vậy.
Nghe thấy lời này, trong lòng Mộ Thi Hàm khẽ run lên, một luồng nhiệt nhanh chóng được lan ra khắp người.
Sáng sớm là lúc dễ nhộn nhạo xuân tâm nhất, mà cô cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.
Nhìn khuôn mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đáng yêu của cô, Lãnh Tử Sâm cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc trong nháy mắt.
Dưới sự xoa bóp của cô, cánh tay đã dần khôi phục lại cảm giác, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà xoay người đè cô dưới thân.
Đối mặt với sự thân mật bất ngờ này, Mộ Thi Hàm cũng không bối rối, ngược lại còn vươn tay ôm lấy anh, để hai người gần sát nhau hơn.
Đây rõ ràng là lời mời thầm lặng, Lãnh Tử Sâm thở dài một hơi, sau đó cúi đầu hôn cô.
Sự việc đang phát triển theo chiều hướng không thể miêu tả, bất tri bất giác, áo ngủ của Mộ Thi Hàm đã không thấy đâu nữa.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang: "Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã dậy chưa? Bà chủ đang chờ hai người xuống ăn sáng."
Động tác của Lãnh Tử Sâm dừng lại, anh cúi đầu thấy đôi mắt đẹp của Mộ Thi Hàm đã bắt đầu mơ màng, anh muốn tiếp tục nhưng ánh mắt Mộ Thi Hàm đã dần khôi phục sự tỉnh táo.
Cô đẩy anh ra rồi nhỏ giọng nói: "Mẹ gọi chúng ta xuống ăn sáng kìa."
Lãnh Tử Sâm nhìn bản thân một chút, bất đắc dĩ cười khổ: "Nếu mẹ anh biết, bà ấy cho người lên gọi chúng ta xuống ăn sáng đã làm ảnh hưởng đến việc ôm cháu trai của mình, không biết bà ấy có hối hận không nhỉ?"
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Nếu không, chúng ta tiếp tục?"
"Phụt..." Lãnh Tử Sâm nhìn cô nghiêm túc hỏi ra vấn đề này, bèn không nhịn được mà nở nụ cười.
Anh chạm nhẹ lên chóp