Lạc Bạch cùng giám đốc Trịnh ra khỏi sân bay, đồng ý trong xe mua 4 vạn tiền cổ phiếu chưa niêm yết, sau đó hứa hẹn sẽ hẹn sẽ đến Hoa Kinh một chuyến nữa, nhưng bây giờ cậu phải về nhà trước.
Lạc Bạch: "Tôi mang theo hai phần ba bài kiểm tra, còn lại một phần ba ở nhà.
ngày mốt có lớp, lão sư đòi mạng tôi a~."
Giám đốc Trịnh không biết nên thông cảm hay kêu cậu lăn ra chỗ khác dùm cái.., cuối cùng quyết định ngậm mồm lại.
Đến ngã tư phía trước, giám đốc Trịnh kêu dừng lại dừng lại, anh ta nói với Lạc Bạch: "Tất cả những thứ cậu mua ở Hương Cảng đều để trên ghế sau, ngồi xe buýt không tốt lắm, rất dễ bị trộm, nên trực tiếp ngồi xe này về thôn Tây Lĩnh.
"
Lạc Bạch cảm thấy giám đốc Trịnh nói cũng đúng, vì vậy gật đầu: "Cám ơn Trịnh thúc."
Giám đốc Trịnh mỉm cười ra hiệu cho tài xế lái xe tiếp.
Người lái xe taxi rõ ràng là tay nhà nghề, lái xe nhanh và ổn định, hai phong cảnh lướt qua.
Lạc Bạch thu hồi ánh mắt, lấy ra máy nhắn tin, vỗ vỗ đầu: "Sao lại quên trao đổi liên lạc a?"
........!Wattpad°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Hai chân chạm mặt đất, Lệ Diễm một lần nữa đặt chân lên mảnh đất thủ đô này, trong lòng gió êm biển lặng, không có một gợn sóng.
Phó Chấn Sinh tới đón, hắn đối với Lệ Diễm thái độ coi trọng, sẽ không để một người tài xế râu ria đến đón.
Lệ Diễm tiến vào xe ngồi ở ghế sau, tháo khẩu trang, nhắm mắt tĩnh tâm.
Phó Chấn Sinh nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu, hỏi: "Thân thể còn có thể chịu được sao?"
Lệ Diễm trầm giọng đáp lại, không có bao nhiêu khí lực tán gẫu.
Phó Chấn Sinh: "Cơ thể con yếu quá, để cậu nhờ người giới thiệu cho con một danh y quốc gia.
Trước tiên phải loại bỏ tận gốc căn bệnh, sau đó trở về thành phố Trường Kinh.
Tập thể dục, đi quân doanh tập luyện hai ba năm rồi ra quân, đừng nói thân thể hư nhược, đến cảm mạo cũng sẽ không dễ dàng mắc phải.
”.
Lệ Diễm: "Không cần, tôi có một bác sĩ ở thành phố Trường Kinh, ở thủ đô không quen."
Phó Chấn Sinh do dự, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Lệ Diễm, trong lòng thở dài một hơi, ngay cả khí chất cự tuyệt người ngoài ngàn dặm này cũng giống như một người em gái rất nhiều.
Lệ Diễm: "Dừng ở bốt điện thoại, tôi muốn gọi điện thoại."
Phó Chấn Sinh giảm tốc độ, từ từ tấp vào lề đường, huyên thuyên hỏi: "Gọi cho ai?"
Lệ Diễm xuống xe, đáp: "Bạn."
Trong buồng điện thoại, Lệ Diễm bấm số, nghe thấy cô gái trong tổng đài hỏi có phải gọi đến số hay không, trong lòng hắn do dự, hai giây sau Lệ Diễm cúp điện thoại, xoay người vào xe.
Thấy vậy, Phó Chấn Sinh cũng quay mặt đi, không hỏi.
Xe chạy bình ổn, đi được nửa đoạn đường, Lệ Diễm đột nhiên mở mắt ra, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Số vừa rồi là của Lạc Bạch.
Khi Lạc Bạch nói với người mặc áo khoác ở Đồng Tử Lâu, Lệ Diễm bên cạnh liền lặng lẽ ghi nhớ.
Sau khi vội vàng rời khách sạn Minh Châu, cũng nghĩ đến việc để lại số điện thoại, nhưng cuối cùng thì không.
Lệ Diễm vuốt ve phật châu, niệm kinh, bình tâm tĩnh khí.
Lạc Bạch, cùng hắn không phải người một đường.
Họ không thích hợp để gặp lại nhau
Lạc Bạch về nhà, được Lạc Lai Bảo tiếp đón nhiệt tình, ngoài ra không có ai chú ý tới.
Trong sự bi phẫn cậu đã xem "đại náo thiên cung " cùng Lạc Lai Bảo để an ủi trái tim bé nhỏ bị tổn thương của mình.
Tái ngộ sau gần hai tuần vắng bóng, Hầu ca cái nốt ruồi chu sa này càng thêm đỏ.
Lạc Lai Bảo xé giấy gói kẹo bạch thỏ đưa vào miệng Đại Bảo ca: "Bảo ca, đây là kẹo bơ cứng mà Chu thúc đưa cho em, em giấu không cho mẫu thân, vụng trộm đưa cho ca nha."
Lạc Bạch cắn một miếng, trong miệng đột nhiên tràn ra vị sữa béo ngậy, hơi nheo mắt lại, tâm tình khả vui vẻ, cũng đi theo vụng trộm hỏi thăm:: "Còn nữa không?"
Lạc Lai Bảo xoắn xuýt một lúc, nghĩ đây là Bảo ca là niềm yêu thích nhất của mình, đồ tốt nên chia cho người thích, vì vậy cô bé gật đầu: "Còn lại một nửa túi."
Lạc Bạch trở mặt vô tình: "A, tịch thu."
Lạc Lai Bảo lại chấn kinh, ánh mắt thương tâm gần chết.
Lạc Bạch búng trán Lạc Lai Bảo, "Có hai gói sô cô la trong đống đồ anh mang về, em tự tìm đi, ngày ăn một viên.
Ăn nhiều hoặc là vụng trộm ăn, thì cũng đừng mong về sau anh mang cho em nhiều kẹo hơn, có nghe thấy không? "
Lạc Lai Bảo nhảy cẫng hoan hô, chém đinh chặt sắt: "Nghe được á!"
Lạc Bạch: "Ba, mẹ và chị gái đâu?"
Lạc Lai Bảo: "Mọi người ra ngoài rồi, có Chu thúc, Quách thúc.
Chị cả, Nhị tỷ còn chưa đi học về."
Lạc Bạch: "Ba mẹ, hai người đều ở nhà máy đường?"
Lạc Lai Bảo: "Không có, tại công xã."
Công xã?
Bình thường đến xã chỉ khi thảo luận những vấn đề quan trọng.
Lạc Bạch đoán rằng kế hoạch hợp tác xã mà cậu để lại khi rời đi đã được coi trọng.
Quả nhiên buổi chiều lúc chạng vạng tối, Lạc phụ, Lạc mẫu, Chu Vĩnh Lợi, Quách Thông Đạt lần lượt trở lại, vây lấy Lạc Bạch.
Chu Vĩnh Lợi: "Đại Bảo, nói cho Chu thúc biết thêm về hợp tác xã đi."
Lạc Bạch liếc nhìn mọi người, lẳng lặng lấy tờ giấy trải ra trên bàn, sau đó nhìn lại bọn họ: "Kế hoạch không có nói rõ chi tiết, quy hoạch còn có nêu ví dụ sao?"
Lạc mẫu vỗ vỗ Lạc Bạch lưng: "Con nhìn không ra hợp tác xã miêu tả trong đó sao? Thật giống như không tưởng, tiền bạc công sức rất nhiều trước hết tiền ở đâu ra? Thành viên lấy đâu ra? Ai tham gia?Làm sao để có người tham gia Và các con đường thị trường, làm thế nào để tìm? "
Những vấn đề mà Lạc mẫu đề cập đều là những khó khăn gặp phải trong nỗ lực thành lập HTX gần đây.
HTX: hợp tác xã
Lạc Bạch không sợ bọn họ đặt câu hỏi, mà là sợ bọn họ hỏi không được, ngược lại là chìm đắm trong công việc một cách mù quáng.
Quách Thông Đạt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để thành lập một hợp tác xã và liên thông tốt với các đường thị trường, trước hết cần có đủ lượng nông sản lớn và tiền đề là sự đoàn kết.
Chỉ có đoàn kết mới có thể sản xuất hàng loạt., như mía Nhưng Tây Lĩnh thôn trồng mía là của dân, còn các loại nông sản, chăn nuôi, thủy sản,… chỉ riêng cá nhân mà nói cũng đầy đủ, nhưng trong một công ty, xí nghiệp., nó như vậy cũng quá ít như một trò đùa.
"
Chu Vĩnh Lợi: "Lão Quách nói đúng, nếu trồng mía là theo hướng phát triển, chứ không phải thị trường.
Chỉ riêng đường ăn Tây Lĩnh thôn thì không đủ sức chèo chống, nơi đây kinh tế sản nghiệp trụ cột,.
Cho dù người dân bỏ nông sản khác mà chọn trồng củ cải đường đi chăng nữa… Đối với HTX, sản phẩm còn đơn điệu, số lượng quá ít, lâu dài không phát triển được ”.
Làm thế nào để đạt được quy mô sản xuất nông nghiệp công nghệ cao theo yêu cầu của HTX mà không được hưởng lợi đầy đủ?
Những thứ muốn nói đều bị người khác nói trước, vì vậy Lạc phụ gật gật đầu: " Ừm!"
Lạc Bạch: "..."
Ngài thật biết đùa.
"Mục đích cơ bản của hợp tác xã, mọi người đều biết rồi."
Cả đám gật đầu.
Lạc Bạch nói tiếp: "Doanh nghiệp hóa, công nghiệp hóa, thị trường hóa, trước hết là tập thể hóa, hình thành hệ thống hợp tác hoàn chỉnh, tiêu chuẩn hóa, chúng ta không sản xuất, chỉ hợp tác.
Chúng ta là chiến tranh trung gian, là môi giới, lái buông, nông dân, thị trường đều là khách nhân của chúng ta, chúng tôi có trách nhiệm liên hệ, chúng ta phụ trách bàn bạc, phụ trách thu mua cây nông nghiệp, định chế giá cả, tìm kiếm con đường thị trường, bán hàng sau khi thương lượng để kiếm chênh lệch giá.
Tiếp theo, sản nghiệp hóa, không chỉ có hợp tác xã cần sản nghiệp hóa, mà là nông nghiệp, hợp tác xã, thị trường hình thành trụ cột sản nghiệp hoàn chỉnh.
Cuối cùng là thị trường hóa, tổ chức, tư bản ( vốn), thương hiệu và hỗ trợ chính sách công nghiệp.
"
“Ba người đầu tiên, thông qua nỗ lực độc lập, chúng ta có thể hình thành thương hiệu đặc trưng của riêng mình, trở thành trụ cột của ngành công nghiệp, và cuối cùng nhận được sự duy trì của chính sách công nghiệp của đất nước.”
Lạc Bạch vỗ vỗ tay: “Lý do thành lập của hợp tác xã là phải có đủ tư bản ( vốn) để nói chuyện”.
Theo quỹ đạo ban đầu, trong sự phát triển của các thế hệ sau, sản lượng nông sản tăng dần theo từng năm, kinh tế công nghiệp đô thị tăng cao theo từng năm, nhưng thu nhập lợi ích hàng năm của nông dân vẫn là tốc độ chậm như rùa.
Nguyên nhân chính là do họ chỉ theo đuổi việc gia tăng số lượng nông sản chứ không phải tăng giá.
Giá cả nông sản không tăng nhưng GDP bình quân đầu người ngày càng tăng, nên càng làm thì chỉ thấy rằng họ