Máy tính cá nhân của Lục Vỹ Thần phát lên chuông thông báo, hiển thị kết nối GPS với thiết bị SOS trên người Hà Tiết Âu. Lục Vỹ Thần nhìn thấy, hai tay đan vào nhau, có chút khó hiểu.
Chẳng phải ngày mai mới bắt đầu giao dịch hay sao. Hà Tiết Âu vừa đến Huyết Sơn không lâu, cũng không phải người chân yếu tay mềm gì. Không hậu đậu kích hoạt nhầm thiết bị hay là vô ý kích hoạt đấy chứ.
Càng nghĩ càng thấy không có khả năng bất cẩn như vậy. Lục Vỹ Thần nối máy đến phòng quan sát của Học viện An ninh, lúc này mới biết được giao dịch bất ngờ diễn ra sớm một này, đội hình đã xuất phát, chiến đấu khá tốt, chưa có thiệt hại về người nào.
Lục Vỹ Thần gạt công việc sang một bên, kiên nhẫn ngồi nhìn màn hình máy tính, xem xét động tĩnh của Hà Tiết Âu, không có gì để lo lắng. Lục Vỹ Thần đánh giá Hà Tiết Âu rất cao mới để cô vào đội đặc nhiệm này. Hiếm có người nào có thể đấu tay đôi với hắn, Hà Tiết Âu lần đầu giao đấu có thể làm hắn bị thương, so với lũ lâu la bảo vệ vòng ngoài ở Huyết Sơn là một trình độ cao hơn nhiều.
Định vị của Hà Tiết Âu trong bao mươi phút không hề di chuyển. Lục Vỹ Thần mới lần đầu suy nghĩ đến chuyện Hà Tiết Âu bị sập bẫy. Huyết Sơn có đủ loại bẫy người, bẫy thú. Vận mạng của Hà Tiết Âu dạo này hay xui xẻo, không trừ khả năng đã rơi vào cái bẫy nào đó và bị thương rồi.
Lục Vỹ Thần gọi một cuộc điện thoại nữa.
- Xác nhận cho tôi tình trạng của đội đặc nhiệm!
“Lục Tổng, đội đặc nhiệm đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về nơi tập hợp rồi.”
Hừm, Lục Vỹ Thần nghe xong không hề thấy có chút an lòng nào, quyết định đích thân đến Học viện An ninh xem xét tình hình.
Lục Vỹ Thần đến nơi mới tá hỏa. Hà Tiết Âu không quay về tập hợp với đội đặc nhiệm, định vị tín hiệu SOS của cô lúc này cũng đã di chuyển khỏi tọa độ chiến đấu khá xa, dừng lại ở khu vực nằm ngoài tầm quan sát của phòng an ninh. Lục Vỹ Thần biết có chuyện rồi, liền điều một số người chuẩn bị trực thăng đến cứu Hà Tiết Âu.
- Có khi nào Hà Tiết Âu không gặp nguy hiểm mà cô ta cố tình chạy trốn không?
- Chạy trốn còn cần phải gửi tín hiệu cầu cứu sao? Cô ta đâu có ngốc như cậu.
Tần Tử Kỳ y như rằng không bao giờ nói ra được điều gì khiến Lục Vỹ Thần hài lòng. Không bị bơ đi thì cũng bị đạp đổ. Hừm, càng nghĩ càng không thấy có lý do gì ngoài tiền để ở bên cạnh làm nô dịch cho Lục Vỹ Thần.
- Nếu cô ta thật sự chạy trốn, thì tôi càng phải đưa cô ta trở về.
- Chẳng phải cậu ghét cô ta sao?
Tần Tử Kỳ không hiểu, chỉ là ghét chuyện vặt vãnh, đâu cần