Bản chất của thương hội chính là dùng rượu để chào hàng. Hôm nay đã là ngày thứ ba ở Đại Trung Hải, ai muốn về phe nào đều đã lân la đi kết giao.
Ông chủ lớn nào cũng dắt theo bên mình một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng làm vật mồi chài. Có người còn mời được cả đại minh tinh quốc tế làm bạn đồng hành. Khi hai bên thành giao, không chỉ có hàng và tiền được trao đổi, những cô gái này cũng có thể trở thành vật tặng kèm.
Hà Tiết Âu được đưa đến đây không với mục đích làm cầu nối hợp tác thương mại, vụ làm ăn này của Lục Vỹ Thần không cần mời chào cũng có khối người chạy tới tranh giành để kí hợp đồng. Bởi vì vậy Lục Vỹ Thần càng có thêm lý do không cho cô xuất hiện.
Trước khi hắn đi bàn chuyện làm ăn vẫn không quên dùng lời lẻ đanh thép nhắc nhỡ cô một lần nữa.
- Ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh, không được tiếp xúc với đàn ông!
Hà Tiết Âu chỉ “Ừm” một tiếng cho có lệ. Cô biết, dù thế nào thì suy nghĩ của Lục Vỹ Thần về cô cũng không thể thay đổi. Ngoài mặt có thể bỏ qua cho cô một số chuyện, đối xử tốt với cô một chút nhưng bên trong vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ mưu mô, năm lần bảy lượt hư hỏng, kết hôn với hắn nhưng không chịu an phận, chỉ cần có cơ hội liền lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Cũng không sao, mấy cái tiếng xấu này cô đã nghe nhiều rồi, cũng quen rồi. Tuy xấu nhưng chính là sự thật. Một khi cô có thể tìm được người đàn ông ưu tú hơn hắn, cô nhất định sẽ cao chạy xa bay. Đời người ngắn ngủi như vậy, cô không sống vì mình thì còn sống vì ai?
Bụng cô hôm nay đã đỡ hơn đôi chút. Tiện lúc nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp phòng, Hà Tiết Âu mở cửa cho họ rồi ra ngoài hít thở chút không khí.
Còn chưa xuống tới boong tàu Hà Tiết Âu đã dừng lại, dường như nhận ra điều gì đó không ổn.
- Chết tiệt… bỏ quên trong phòng mất rồi!
Hà Tiết Âu sờ lên cổ mình mới phát hiện ra, sợi dây chuyền cô giấu con chip bảo mật ở bên trong, hôm nay cô không đeo nó. Sự lo lắng khiến cô toát mồ hôi lạnh, con chip kia mà bị ai trộm đi mất thì cô phải ăn nói sao với Lục Vỹ Thần, hắn sẽ tức giận ném cô xuống biển làm thức ăn cho cá mập mất.
Nghĩ đến sự thất trách của bản thân, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhận là đặc vụ nữa. Hà Tiết Âu chạy như bay về phòng.
Người ta nói con người càng sợ điều gì thì điều đó càng có khả năng xảy ra…
Cửa phòng 2705 (phòng của Hà Tiết Âu và Lục Vỹ Thần) bị một đám đàn ông mặc vest, đeo thẻ cận vệ đập, đá lên hồi. Bọn họ hung hăng, lớn tiếng quát tháo.
- Mẹ nó, cái cửa này đóng bằng keo con chó à, cứng thế?
- Đội trưởng… Hay là chúng ta cứ phá cửa xông vào?
Tên đứng đầu có vẻ lưỡng lự một chút. Phận hắn là tay sai, manh động như thế này có phải hơi quá không. Nhưng ông chủ của hắn cũng có dặn, việc không thành không được quay về. Hừ, nghe lời ông chủ trước vậy.
Hắn bước lùi