Hà Tiết Âu tỉnh dậy sau cơn mê dài, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm.Đó là một loại phản xạ theo quán tính của trung tâm não bộ, khi ý thức bị ức chế trong khoảng thời gian dài sẽ xảy ra hiện tượng này.
Lục Vỹ Thần ở trước mắt cô, cô lập tức nắm lấy bàn tay của hắn giữ chặt.
- Lục Vỹ Thần, tôi có thai rồi!
Hà Tiết Âu nổ lực tranh giành lấy sự sống một phần cũng vì lý do này. Cô đã không biết phải làm sao, rất hoang mang và bối rối. Liên tục hỏi bản thân cảm thấy như thế nào, chỉ thấy rất kỳ diệu. Cảm giác hân hoan hơn là có một hôn lễ trong mơ, nó thật sự rất khó nói. Cô chỉ muốn gặp Lục Vỹ Thần ngay lập tức, muốn hắn biết được cốt nhục của hắn hành hạ cô đau đến thế nào.
Khác xa với tưởng tượng của cô, mặt của Lục Vỹ Thần thật lạnh, nghe một tin chấn động như vậy cũng không hề bất ngờ. Hắn gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của cô ra, đặt lại vào trong chăn.
- Tôi đã phá bỏ cái thai đó rồi!
Hà Tiết Âu nghe trong tim mình có tiếng đổ vỡ. Lục Vỹ Thần không bất ngờ là vì hắn đã biết rồi. Chỉ có cô là không biết gì, còn hớt hãi thông báo cho hắn. Đáp lại cô chỉ có sự lạnh lùng của hắn.
Cô sờ tay lên bụng mình, mỉm cười chua chát. Hắn nói bỏ là bỏ, còn chẳng hỏi han gì ý kiến của người mang thai như cô. Cô còn hi vọng gì ở tên cầm thú như hắn nữa?
Tình yêu chưa thành đã vỡ. Uổng cho tình cảm cô dành cho hắn bao nhiêu ngày qua. Uổng cho sự hi sinh của cô, chấp nhận đánh đổi tự do giữ lấy sản phẩm tình dục của hắn. Uổng cho sự mạo hiểm quay về làm người vợ ngoan… Tất cả mọi thứ cô làm đều trở thành uổng phí.
Hà Tiết Âu cười nhạo chính mình, bị sự sủng ái của Lục Vỹ Thần làm cho mờ mắt. Thì ra hắn cũng chỉ xem cô như một loài thú cưng. Danh xưng bà Lục chỉ là thứ vô nghĩa. Thì ra trong mắt hắn cô vẫn là người phụ nữ có nhân phẩm kém, không có tư cách làm mẹ của con hắn.
Đứa con làm cô đau ở thân thể, người cha làm cô đau ở tâm hồn. Xứng lắm, chiếc gen tàn nhẫn đó chẳng khác gì nhau.
- Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Hà Tiết Âu nằm xoay lưng lại, không muốn nhìn thấy gương math của Lục Vỹ Thần một chút nào nữa.
Cô đuổi hắn đi, hắn liền đi. Không nói thêm với nhau lời nào. Sự bình thản đó lại khiến