Muốn lấy là lấy, muốn trả là trả, Lục Vỹ Thần cảm thấy mạng người là thứ dễ dãi như thế nào. Đến ống nghiệm còn có thể thụ tinh thất bại, hắn cảm thấy bản thân có thể bách phát bách trúng hay sao. Hà Tiết Âu lập tức đẩy hắn ra.
- Vô sỉ!
Cô cảm thấy hắn cũng vô sỉ quá đi. Hắn đến đây là để xin lỗi hay để quyến rũ. Biết cô thích đàn ông ôn nhu, thâm tình, liền giả dạng, cô đây biết thừa sự cầm thú của hắn. Muốn gạ gẫm cô, cái ải này đừng hòng cô cho hắn dễ dàng vượt qua.
- Bà Lục, sô pha em từ chối lại mời gọi anh về phòng ngủ của em sao?
Lục Vỹ Thần mỉm cười vui vẻ. Trong đầu hắn tạp niệm quá nhiều, ưa thích hắc hóa hành động của người khác. Hà Tiết Âu không quan tâm hắn, vẫn đi tiếp. Hắn không chần chừ liền đi theo làm cái đuôi.
- Anh đừng có tự luyến nữa, mặt tôi viết chữ hận to thế này anh đọc không ra sao?
Hắn nheo mắt nhìn cô, rất muốn nhìn xem chữ hận của cô viết to như thế nào. Ái chà, sao hắn chẳng thấy gì cả nhỉ.
- Ưm… đôi má đỏ hồng hồng này là xấu hổ cơ mà?
- Là tức giận, tức giận đó. Anh mau cút!
Hà Tiết Âu hét vào mặt hắn, mạnh tay đóng cửa phòng. Nhìn thấy gương mặt xấu xa của Lục Vỹ Thần, người cô như sắp bị bức chết vậy.
- Bà Lục, em đừng trốn nữa. Xấu hổ một chút thì có sao, dù gì chúng ta cũng đã hòa quyện thân thể rồi, anh tuyệt đối không cười em!
Cô vẫn cố thủ trong phòng, không trả lời. Hắn kiên nhẫn đợi thêm đôi ba phút.
- Bà Lục, em biết anh không có kiên nhẫn mà, em không mau ra anh sẽ đi đấy. Anh đi rồi em đừng có hối hận!
Hà Tiết Âu chốt cửa cẩn thận, thay vì nghe Lục Vỹ Thần lãi nhãi, cô đi ngâm bồn thư giản đầu óc sẽ vui hơn.
Một lúc sau quay lại, áp tai vào cửa cũng không còn nghe tiếng động gì. Hừm, lẽ nào hắn thật sự không đợi được cô ba mươi phút, cứ như vậy mà rời đi. Cô giận hắn quả là không uổng, xin lỗi mà chẳng có tâm một chút nào. Hà Tiết Âu vừa buồn vừa thất vọng, nếu hắn không rời đi có vẻ cô đã tha thứ thật rồi.
Cô mở cửa phòng, hành lang tối một mình cô bước.
- Thật sự đi rồi…
Cô vẫn có chút hi vọng, cố gắng đi khắp nhà, ra đến cổng mong nhìn thấy Lục Vỹ Thần. Hà Tiết Âu thấy mình thật ngốc, còn tưởng Lục Vỹ Thần vì cô mà cố gắng thay đổi thành kiểu đàn ông mà cô thích, cuối cùng chẳng thay đổi chút nào, đến xin lỗi mà cũng thật hời hợt.
- Quần áo mong manh, đêm khuya như vậy còn muốn ra ngoài sao?
Hà Tiết Âu bị nhấc bổng, nằm trong vòng tay gọn gàng để người đàn ông đó bế vào nhà. Lục Vỹ Thật chưa đi, còn tâm cơ,