Buổi sáng vui vẻ của tổng giám đốc đã kết thúc rồi, nhân viên nào vào phòng đều bị Lục Vỹ Thần đuổi ra ngoài. Hẹn với khách hàng thì hủy, giấy tờ cần kí thì để sau. Hắn cần một người giúp hắn suy xét lại mọi chuyện. Đúng lúc Tần Tử Kỳ quay trở lại, hắn chốt cửa bắt người ở lại tâm sự.
- Cậu nói tôi biết, tỉ lệ mang thai của phụ nữ là bao nhiêu phần trăm?
Tần Tử Kỳ ngồi xuống ghế, cảm thấy khổ thay cho người bạn bị nghiệt quật của mình.
- Làm sao tôi nói một số chính xác được. Nhưng cậu đúng là kỳ tài, ngủ với ai thì người đó liền mang thai.
- Tôi đã phòng trừ tình huống này, đã cho Hà Chỉ Nghi uống thuốc tránh thai, vậy mà cô ta vẫn mang thai được, cậu thấy như vậy có phải cố tình chơi tôi không?
- Bình tĩnh nào. Thật ra thuốc tránh thai cũng không thần thánh được như vậy. Uống rồi thì sao chứ, có thể đó là thuốc giả, thuốc hết hạn sử dụng, hoặc là thuốc mất tác dụng. Mang thai cũng đã mang thai rồi, cậu cũng đâu trách phụ nữ người ta được.
- Vậy thì cô ta mang thai 6 tháng, không nói lời nào. Hôm nay lại cùng với ông ngoại Trương đến đây đòi trách nhiệm. Tôi không tin là cô ta không có ý đồ gì.
Tần Tử Kỳ cũng không nói gì thêm, bởi vì sự thật đúng như lời Lục Vỹ Thần nói. Hà Chỉ Nghi có phần đáng thương, cũng có phần không bình thường. Đúng vào lúc vợ chồng nhà họ Lục vừa mới bước từ bờ vực đổ vỡ ra mà xuất hiện, bảo là trùng hợp cũng thấy khó tin. Chỉ mong là sự việc đừng đi quá tầm kiểm soát, Hà Tiết Âu sẽ không nổi trận lôi đình, đi giết người xả giận.
Hà Chỉ Nghi lại lần nữa đặt chân vào biệt thự nhà họ Lục. Cảm giác vẫn yêu thích như vậy, chỉ có khí thế là hiên ngang hơn. Hôm nay cô đến đây không phải với thân phận chị vợ mà là người phụ nữ đang mang trong người huyết thống của nhà họ Lục.
- Phùng quản gia, từ hôm nay tôi sẽ ở đây, hy vọng Phùng quản gia sẽ chăm sóc thật tốt.
Phùng quản gia đã nghe tin từ Lục Vỹ Thần, cúi đầu nhận lấy hành lý từ trong tay của Hà Chỉ Nghi.
- Hà tiểu thư cứ yên tâm, có gì cần cứ nói với tôi.
Hà Chỉ Nghi nhìn ngắm ngôi nhà lớn, cuối cùng tòa lâu đài này cũng thuộc về cô. Bao nhiêu hi sinh, nhẫn nại và chờ đợi, cuối cùng cũng được đền đáp. Đứng căn phòng lớn nhất, Hà Chỉ Nghi ngoái đầu lại nói.
- Phùng quản gia, tôi sẽ ở phòng này!
- Hà tiểu thư, đây là phòng của Lục phu nhân, e rằng…
- Tôi biết!
- Vậy…
Phùng quản gia có chút không hiểu ý, chần chừ mãi không biết phải làm gì. Hà Chỉ Nghi mới nói