Cuối cùng thì rắc rối sinh ra từ hiểu lầm cũng đỡ được làm rõ, vấn đề tiếp theo chắc chắn phải giải quyết đó là hóa giải hiểu lầm.
Hà Tiết Âu không ngờ, bản thân từng đứng trước bờ vực sinh tử vì mang thai. Thật may là giữa cô và đứa bé, Lục Vỹ Thần đã chọn phải giữ lấy cô, đứa bé có hay không không quan trọng. Quả thật hành động đó sẽ khiến cô yêu hắn đến mê dại, nhưng hắn ngốc nghếch, có mấy lời cũng không thèm nói, làm cô hiểu lầm hắn, làm cô tốn nước mắt đau lòng.
Rồi hiểu lầm này kéo sang hiểu lầm kia. Nếu không phải Tần Tử Kỳ ở bên cạnh hiểu hết sự tình, giải thích với cô. Cô lại không biết Lục Vỹ Thần phiền não đến mức nào. Hắn sợ cô buồn, cuối cùng hắn còn buồn hơn cô.
- Tần Tử Kỳ, cảm ơn anh!
Lời cảm ơn của Hà Tiết Âu khiến cho Tần Tử Kỳ rùng mình, chẳng dám nhận.
- Tôi không dám nhận, cô để dành ý tốt đó mà về giúp tổng tài của tôi vượt qua khó khăn này. Cậu ta không vui, chỉ có mình tôi là chịu hậu quả.
Hà Tiết Âu quay về biệt thự Lục gia. Mọi thứ trở về dáng vẻ tịch mịch vốn có, không gian u tối, người không phát ra tiếng động. Cô hé cửa bước vào bên trong, Phùng quản gia thấy cô trở lại vô cùng bất ngờ.
- Phu nhân, cô về rồi...
- Suỵt! Thần đang ở đâu?
Cô biết Hà Chỉ Nghi đang ở trong nhà, không muốn chị ta nghe thấy. Hơn nữa cũng muốn cho Lục Vỹ Thần một chút bất ngờ. Phùng quản gia hiểu ý cũng nhỏ giọng.
- Cậu chủ đang ở trong phòng. Cô về rồi, cậu ấy nhất định sẽ vui lắm...
Hà Tiết Âu cười nhẹ, vỗ vỗ vai trấn an cảm xúc của Phùng quản gia rồi đi lên phòng. Bên trong im lặng, Lục Vỹ Thần ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ là đã ngủ.
Cô nhẹ nhàng tiến lại, khẽ khàng một chút chạm đầu ngón tay từ trên trán lướt dọc xuống sóng mũi. Chà, sóng mũi của Lục Vỹ Thần có khi còn thẳng hơn cả ý chí ngông cuồng của cô nữa.
Sự mê đắm trong lòng dâng lên dữ dội, chút suy nghĩ không trong sáng lóe lên. Hà Tiết Âu thật muốn nhân cơ hội này hôm trộm một cái, thưởng thức hương vị của sự vụng trộm. Tất nhiên điều này không xấu xa, ghê gớm gì, họ đã kết hôn rồi, hôn một cái là chuyện bình thường,