Ngốc hay không ngốc thì bây giờ cũng đã không thể thay đổi được gì nữa rồi, dù là chỉ còn một chút hy vọng, Hà Chỉ Nghi muốn thử một lần cố chấp, kiên trì giành giật, điên cuồng theo đuổi lý tưởng không ngừng như Hà Tiết Âu. Lục Vỹ Thần có thể không yêu, chỉ cần hắn dang tay, bằng lòng che chở cho cô ta thì vài lời sỉ nhục chẳng là gì cả.
Hà Chỉ Nghi mỉm cười một cái, tưởng tượng đến chút hạnh phúc mà xem như chưa có nỗi buồn nào, vui vẻ tìm tới Lục Vỹ Thần.
Lục Vỹ Thần đang thay quần áo, có vẻ là chuẩn bị đi làm. Hà Chỉ Nghi gõ cửa ba tiếng, hắn xoay đầu, nhìn thấy cô ta lại quay vào trong không quan tâm.
- Thần, hôm nay là hạn khám thai định kì, anh đưa em đi có được không?
- Nói Phùng quản gia sắp xếp tài xế đưa cô đi, tôi không rảnh!
Vẫn là sự lạnh lùng, vẫn là sự vô tình, vô tâm đó. Hắn không để Hà Chỉ Nghi vào mắt, con của hắn cũng trở nên vô hình.
- Tại sao?
Hà Chỉ Nghi rơi một hạt nước mắt khỏi bờ mi, trái tim đau như cắt. Nỗi đau này không thể lành, mỗi ngày đều bị sát muối vào, càng ngày càng ăn sâu càng không dễ chịu đựng.
- Tốt với con của chúng ta một lần cũng không thể hay sao?
Cô ta chạy đến ôm lấy hắn, hai bàn tay gầy gò siết lấy eo của hắn bám chặt. Lục Vỹ Thần càng gỡ tay cô ta ra, cô ta càng giữ chắc. Hà Chỉ Nghi dựa vào tấm lưng ấm của hắn như có được thêm động lực cố gắng. Sự cố gắng này lại khiên Lục Vỹ Thần khó chịu.
- Cô buông tay. Đừng khiến tôi thêm khinh miệt.
- Sao không thể là em, em là mẹ của con anh, tại sao cứ phải là Tiết Âu. Em có gì không bằng? Em có gì không xứng?
Hà Chỉ Nghi cái gì cũng có, lại còn đoan trang hơn, hiểu chuyện hơn, là chuẩn mực của một người vợ hoàn mỹ. Hà Tiết Âu ăn nói không suy nghĩ, ngông cuồng, kiêu ngạo, sốc nỗi, hoàn toàn là một đứa con gái mới bước vào độ tuổi đôi mươi không biết cư xử. Làm vợ, làm mẹ, Hà Chỉ Nghi có quá nhiều lý do để trở nên ưu tú hơn. Vậy thì tại sao?
Lục Vỹ Thần nắm lấy bàn tay của cô ta, sự tiếp xúc này khiến sự kích động của cô ta giảm đimột nữa, không quá khó khăn hắn đã có thể thoát ra được. Bàn tay đó hắn vẫn nắm, cố ý duy trì sự bình tĩnh cho Hà Chỉ Nghi, kiên nhẫn nói ra mấy lời.
- Cô có biết đàn bà tầm thường nhất là khi nào không? Chính là khi tự so sánh mình với người đàn bà khác. Cô nghĩ tôi có thích một người đàn bà tầm thường không?
Hàm ý của Lục Vỹ Thần rất rõ ràng, mỗi một người đều có giá trị của riêng mình, không gì có thể so sánh được. Việc hơn thua, so sánh bản thân của mình với một người khác chính là đã hạ thấp giá trị bản thân, chưa cần xem đến kết quả, khi vừa so sánh thì đã thấy bản thân mình thua rồi.
Hà Chỉ Nghi cho rằng bản thân là ưu điểm, đó chỉ là những lý thuyết dựa trên số đông của xã hội. Lục Vỹ Thần thì không cho rằng như vậy, bản thân hắn là thiểu số, ưu hay khuyết đều dựa vào nhu cầu