Hà Tiết Âu đến Nam Hải, gia nhập đội đặc cảnh thành phố. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đúng theo lịch trình, Lục Vỹ Thần không đuổi theo cô.
Tuy nhiên, có lẽ là số phận, đội đặc nhiệm từ thành phố S đến chỉ có mình cô là nữ, gia nhập đội đặc cảnh thành phố Nam Hải rồi cũng chỉ có mình cô là nữ. Những người không biết thực lực của cô liền dùng ánh mắt dè biễu phán xét.
Hà Tiết Âu trước giờ rất ghét bị người khác coi thường, rất nhanh đã bị cơn nóng giận kiểm soát.
- Đây đã là thời buổi nào còn có loại người xem thường phụ nữ, là đàn ông thì đường đường chính chính mà đánh giá khả năng của người khác!
Đội của thành phố Nam Hải xuất thân là cảnh sát, không giống đội đặc vụ chuyên đi hỗ trợ tác chiến như cô, bọn họ là đàn ông, rất coi trọng tự tôn cũng rất dễ nổi đóa. Người mang bảng tên Kha Điềm đứng dậy.
- Cô là muốn đánh nhau đấy à?
Hà Tiết Âu không đáp lại, cương quyết không thay đổi thái độ của bản thân. Trang bị vũ trang của cô, cô lôi hết ra khỏi người, đặt lên bàn tỏ đi đã sẵn sàng đấm vỡ mặt Kha Điềm.
Khẩu tiểu liên Scorpion EVO III tích hợp tháo xuống khỏi thắt lưng, bị ném cạch ra bàn như một món đồ chơi không có giá trị, ai nhìn thấy cũng phải run rét. Người của đội đặc vụ, biết cô là người phụ nữ của ông trùm vũ khí, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ. Người của đội cảnh sát, nhìn thấy đồ tốt của cô mới biết lai lịch của cô không tầm thường, kinh hãi trước thần thái của cô.
- Các người là con nít lên ba hay sao, cãi nhau cái gì?
Lúc này phòng chờ có người đi vào, thoáng nhìn đã thấy ngay quân hàm cấp Trung úy. Người đàn ông này có băng lãnh cũng có thuần khiết, thật sự rất ra dáng một người nguyện vì Tổ quốc phục vụ, là chuẩn mực của một công dân đặt pháp luật lên đầu.
Người đó nhặt khẩu tiểu liên có một không hai lên, cho lại vào đai đeo bên hông của Hà Tiết Âu, đứng trước mọi người giới thiệu.
- Tôi là Ngụy Hàn, là đội trưởng đội đặc cảnh thành phố Nam Hải. Hy vọng lớn nhất của tôi là mọi người vui vẻ hợp tác, có vấn đề gì phải nói. Tôi không muốn bất kì ai có suy nghĩ mình bị coi thường. Đội của tôi, ai tôi cũng xem trọng, ai tôi cũng bảo vệ hết mình. Mọi người nghe rõ chưa?
Mọi người rập rập đứng dậy, xếp thành hai hàng song song hai bên đội trưởng, chân nghiêm, tay chào, miệng đồng thanh hô to:
- RÕ!
Hà Tiết Âu hiếm khi có hảo cảm với ai, đặc biệt là với đàn ông. Lục Vỹ Thần của cô hoàn mỹ đến như vậy, cô nhìn hắn lần đầu còn vô cùng ghét. Vậy mà đối với Ngụy Hàn, hảo cảm của cô còn nhiều hơn cả đối với Mặc Thiên trước kia.
Hừm, nếu không phải cô đã chọn an phận với Lục Vỹ Thần thì có lẽ Ngụy Hàn đã trở thành đối tượng tiếp theo cô theo đuổi. Soái như vậy, khí chất như vậy, đứng bên cạnh chồng cô cũng không bị lấn át.
Đội đặc cảnh nhận nhiệm vụ, di chuyển đến bãi tàu ngoại thành nằm vùng, chờ thời cơ lập tức hành động. Nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn và nguy hiểm, Nam Hải phải nhờ đến lực lượng đặc vụ tinh nhuệ của thành phố S giúp đỡ. Họ phải theo dõi và bao vây một căn cứ địa giao dịch buôn bán người qua biên giới, giải cứu các nạn nhân bị bắt cóc, trong đó có con gái của lãnh đạo cấp cao bộ chính trị. Bằng mọi giá phải cứu được người.
Chạng vạng tối, họ còn cách bãi tàu mục tiêu khá xa, trời nổi gió lớn, đài báo có bão. Ngụy Hàn nhận lệnh của Cục trưởng, dựng lều trú bảo qua đêm trong bìa rừng ven đường đi, ngụy trang cẩn thận không để bị chú ý.
- Hà Tiết Âu, còn lại để bọn tôi làm,cô đi thay quần áo trước đi!
Cả đôi dang mưa trong đêm để dựng lều, ai cũng bị ướt, cũng bị bùn đất lắm lem. Bây giờ Hà Tiết Âu nghỉ tay trước cũng có chút không hay.
- Như vậy có được không, còn mọi người thì sao?
- Chút việc này cũng chẳng nặng nhọc gì, cô là phụ nữ, cô thay quần áo trước, tôi canh chừng cho cô. Chúng tôi thay sau. Đừng phí thời gian nữa, nhanh đi đi.
- Vậy tôi đi trước…
Hà Tiết Âu vừa mới đi, bên trại chỉ huy đã có người chạy sang tìm. Nhìn thấy Ngụy Hàn đang đứng trước trại bèn báo cáo:
- Đội trưởng Ngụy, bên trại chỉ huy có người gọi điện tìm Hà Tiết Âu, hình như là người