Chân Diệu phút chốc không biết nên bày ra biểu tình gì cho tốt.
Theo lý mà nói trận ốm trước đó vài ngày coi như La Thiên Trình cứu nàng, có ân với nàng, nhưng lúc trước hắn có hai lần muốn bóp chết nàng, cho đến bây giờ nửa đêm nằm mơ vẫn là cơn ác mộng kia.
Chân Diệu đang xoắn xuýt, chỉ thấy La Thiên Trình thu hồi tầm mắt, lưu loát phi thân lên ngựa, cư nhiên cứ như vậy đi rồi.
Chân Diệu oán hận, ở trong buồng xe đấm mấy cái lên gối ôm.
Ai bảo ngươi tự mình đa tình!
Quấn quýt cái gì đâu, ân oán bù trừ sau này coi như người xa lạ là được rồi.
Chân Diệu cảm thấy đã tạm thời thuận lợi định vị được vị hôn phu bệnh thần kinh kia của nàng, trong lòng nhất thời ổn định lại.
Bên kia La Thiên Trình cũng nghẹn một khẩu khí.
Hôm đó truyền tin không đáp lại thì thôi đi, hôm nay thấy hắn lại bày ra vẻ mặt một bộ xoắn xuýt.
Trước tiên là đầu hoài tống bão, sau là lạt mềm buộc chặt, nàng rốt cuộc coi hắn là gì, lại coi phủ Trấn Quốc công là cái gì?
Bỗng nhớ tới kiếp trước hắn phát hiện ra gian tình của nàng.
Nhưng người đàn bà kia chẳng có nửa điểm thẹn thùng, còn luôn miệng chỉ trích hắn nói hắn vắng vẻ nàng, bỏ mặc nàng, là hắn biến nàng thành như vậy.
Thậm chí khí hắn giơ đao chém về phía nam nhân kia, nàng còn dũng cảm quên mình ngăn trước mặt hắn, nói nguyện ý cùng hắn đi xuống hoàng tuyền.
La Thiên Trình nhớ lại, cười lạnh!
Thê tử của hắn muốn cùng nam nhân khác đi xuống hoàng tuyền đó!
Hắn thật thất bại!
Chỉ sợ sau khi hắn sung quân vì giết người, cơ duyên xảo hợp được Tĩnh Bắc Lệ vương thưởng thức, từ đó chiến công tích lũy, thẳng đến mây xanh cũng không có một nữ tử che trước mặt hắn như vậy.
Sau lại được chim quên ná được cá quên cơm, có mới nới cũ, hắn rơi vào cảnh vạn tiễn xuyên tâm, kết quả rơi vào sông lạnh như băng, cũng vẫn như trước, chỉ một thân một mình mà thôi.
Khi đó. Hắn nghĩ đến cái gì?
À, đúng rồi, hắn vẫn nhớ đến người đàn bà kia, hắn muốn hỏi một câu, hắn rốt cuộc có gì sai đây?
Chẳng lẽ vì lúc đầu nàng tự nhiên thành vợ hắn, không được đáp lại. Hắn xứng phải chịu loại nhục nhã này, rơi vào kết cục này sao?
La Thiên Trình cắn chặt môi dưới, dần dần cắn ra một vệt máu.
Trước đó vài ngày vậy mà hắn lại quên những hận thù kia, lại có chút mong đợi đối với hôn nhân ác mộng kia, rốt cuộc là đã trúng tà gì!
Trong đầu dần hiện lên bộ dáng tươi cười duyên dáng của Chân Diệu, đan xen với hình ảnh kiếp trước nàng chắn trước nam nhân kia, khóc nức nở, nói những lời như khoét tâm kia.
La Thiên Trình chậm rãi nắm chặt dây cương.
Sao hắn có thể tha thứ cho nàng!
Có lẽ hắn cần nghĩ rõ ràng nguyên nhân khi đó không kiên quyết khước từ hôn sự này.
Dù nàng cưới người khác thì những thống khổ kia, những hận thù kia đều do một mình hắn cõng trên lưng, hắn sao cam tâm!
Chân Diệu cũng không biết vị hôn phu của nàng bệnh thần kinh lại trầm trọng hơn, nói chuyện với lão nhân gia một lát, lại lần nữa đến trước cửa Hoa Nhược tự.
Tăng nhân tiếp khách đã sớm chờ ở đó, dẫn mọi người vào, đưa họ đến chỗ dừng chân.
Lão phu nhân trực tiếp đi theo La Thiên Trình vấn an quý nhân kia.
Những người còn lại thì vào gian phòng nhà chùa đã phân cho mình nghỉ ngơi.
Tỷ muội Ôn Nhã Hàm ở một gian, cửa vừa đóng Ôn Nhã Kỳ liền lôi kéo Ôn Nhã Hàm nói: “Tam tỷ, nam tử vừa mới đón chúng ta là hôn phu của Nhị biểu tỷ hả?”
Ôn Nhã Hàm là người ngoài mềm trong cứng. Vốn không muốn gây phiền toái cho người khác, cho nên đến Bá phủ thời thời khắc khắc đều lưu ý, dụng tâm khắp nơi, sớm hiểu rõ một vài quan hệ thân thích chủ yếu.
Lúc trước nghe Chân Hoán hô La thế tử, liền hiểu thân phận La Thiên Trình. Nghe Ôn Nhã Kỳ hỏi, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Trong mắt Ôn Nhã Kỳ hiện lên sự hâm mộ: “Vị hôn phu của Nhị biểu tỷ thật ưa nhìn.”
Khóe miệng Ôn Nhã Hàm nhếch lên.
Đâu chỉ ưa nhìn, thân phận còn hoàn hảo nữa.
Nếu không Nhị biểu muội sao có thể thích.
Nàng nhớ một năm kia Chân Diệu đi phủ Hải Định, vì tuổi tác xấp xỉ tứ đệ nàng, nhị tỷ chỉ nói giỡn một câu, vị biểu muội này liền giận ngay tại chỗ.
Nếu bàn về tướng mạo trong nhóm huynh đệ tỷ muội tứ đệ là nhất rồi, tính tình sáng sủa, rộng rãi.
Ôn Nhã Hàm cười cười.
Hiện tại nhị biểu muổi đổi tình rồi, đỗi đãi với các nàng nhiệt tình lại chu đáo.
Chẳng qua rốt cuộc là chân tâm thật ý hay do nhân sinh của nàng đã viên mãn nên biểu đạt một chút lòng đồng tình dư thừa trên người tỷ muội nàng đây?
Những thứ này nàng đều không cần, nàng chỉ muốn dựa vào đôi tay giúp cha mẹ, người nhà đều trôi qua tốt là đủ rồi.
“Tam tỷ……”
“Ừ?”
Ôn Nhã Kỳ khẽ cúi đầu, có chút ngượng ngùng hỏi: “Tỷ nói, mẹ muốn chúng ta ở lại, sau đó có phải là…. để lão phu nhân và cô cô làm chủ?”
Tiểu cô nương cuối cùng vẫn không biết xấu hổ, nói hết câu.
Trong lòng có chút mừng thầm, hôn sự cô tìm giúp các nàng vô luận thế nào so với những người cầu hôn ở phủ Hải Định sẽ không kém, hẳn phải tốt hơn nhiều lắm.
Ôn Nhã Hàm đầy thâm ý liếc Ôn Nhã Kỳ một cái: “Nhã Kỳ, muội phải nhớ, nhà mẹ đẻ chúng ta mãi mãi là phủ Hải Định, dựa vào người khác là vô dụng.”
Ôn Nhã Kỳ không phục, cắn cắn môi, chẳng qua chỉ cúi đầu không muốn Ôn Nhã Hàm thấy.
Trước mắt còn sớm mới đến bữa tối, Ôn Nhã Hàm nhớ đến chuyện mình tính làm mà muốn tới chùa, nói: “Sửa soạn một chút rồi theo tỷ ra ngoài.”
Kích thước của chùa miếu tuy khác nhau nhưng đại khái bố cục cũng không sai biệt lắm, Ôn Nhã Hàm dẫn theo Ôn Nhã Kỳ rất thuận lợi tìm được nơi cần đến.
Do Chiêu Phong đế tới, chùa liền khước từ những khách hành hương khác, tiểu hòa thượng đang nhàm chán lim dim ngủ.
“Tiểu sư phụ.”
Thanh âm réo rắt của nữ tử khiến tiểu hòa thượng tỉnh lại, mặt đỏ bừng: “Nữ thí chủ cần nhang đèn sao?”
Ôn Nhã Hàm lắc đầu: “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi một câu, quý tự có cần kinh văn thêu tay không?”
“Kinh văn thêu tay à?” Tiểu hòa thượng còn chưa tỉnh táo lại từ trong giấc mộng, chớp chớp mắt mới gật đầu lia lịa: “Đương nhiên muốn.”
Hoa Nhược tự là chùa lớn nức tiếng xa gần, tuy có gần Đại Phúc tự dưới chân hoàng thành nhưng cũng không ngăn được khách hành hương liên miên không dứt.
Còn có rất nhiều quý phụ một năm đến mấy lần, những kinh thư được tắm phật quang mà các nàng cần còn rất ít.
Kinh thư này phân thành nhiều loại, giá tiền tất nhiên cũng không giống nhau.
Quý trọng nhất là kinh văn thêu tay.
Ôn Nhã Hàm mỉm cười: “Tiểu sư phụ, vậy sau này ta đây có thể thêu một chút kinh thư, vì phật tổ góp một phần tâm ý được không?”
Lời nói uyển chuyển, kỳ thực là nói bán kinh thư đã thêu xong cho chùa đổi lại chút phụ cấp.
Đại đa số chùa miếu đều như vậy, sẽ nhờ một số người đọc sách sao chép kinh thư, sau đó tặng cho khách hành hương.
Khụ, khụ, cái gọi là tặng dĩ nhiên khách hành hương phải quyên ra một số tiền dầu vừng đáng kể.
Ôn Nhã Hàm lúc còn ở ở phủ Hải Định cũng làm như vậy, những chùa miếu có tiếng thường hào phóng, so với việc thêu rồi bán cho tú nương thì được nhiều hơn.
“Có thể thì có thể nhưng việc thêu kinh thư yêu cầu rất nghiêm đó.” Âm thanh của tiểu hòa thượng thanh thúy nói.
Có lẽ do tuổi còn nhỏ, nhìn bộ dáng rất dễ nói chuyện.
Ôn Nhã Hàm thở phào nhẹ nhõm, rút một cái khăn đưa cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ nhìn đi, như vậy có được không?”
Tiểu hòa thượng mở khăn ra.
Chữ tiểu khải đoan đoan chính chính, viết hai câu kinh văn trong kinh kim cương hơn nữa chạm vào rất đặc biệt.
Nhìn kỹ lại mới thấy là dùng sợi tơ đen tinh tế thêu thành.
Tiểu hòa thượng tuổi tuy nhỏ nhưng mỗi ngày trông coi thứ này cũng là có ánh mắt.
Chữ thêu bình thường vì không được hành vân lưu thủy như chữ viết, dù có cách thêu cao minh cũng có cảm giác không tự nhiên, khiến người ta nhìn một cái là nhận ra.
Nhưng nhìn chữ thêu trên khăn này lại khiến người ta không nhận ra.
Ánh mắt tiểu hòa thượng sáng lên: “Nữ thí chủ chờ một chút, tiểu tăng đi mời Kỳ sư phụ.”
Không lâu sau tiểu hòa thượng mang một tấm vải bố trở lại, cẩn thận mở ra, bên trong là một quyển kinh kim cương.
“Nữ thí chủ hãy chiếu theo chữ viết trên này để thêu.”
Ôn Nhã Hàm nhận lấy, mở ra nhìn, tức thì liền khen một tiếng chữ đẹp.
Tiểu hòa thượng không yên lòng dặn dò: “Nữ thí chủ nhất định