“Ngũ…Ngũ muội à, việc này, việc này không phải chúng ta nói làm sao cho tốt là được a?” Chân Diệu rốt cục đã mở miệng.
Lông mi Chân Băng run rẩy.
“Tưởng biểu ca huynh ấy tướng mạo xuất chúng, Ngũ muội sinh lòng hảo cảm cũng là bình thường.” Chân Diệu trấn an trước một câu, tránh cho thiếu nữ quá xấu hổ.
Quả thật thấy sắc mặt Chân Băng dễ nhìn rất nhiều.
Chân Diệu tiếp tục nói: “Chỉ là chuyện hôn nhân này, cuối cùng vẫn do cha mẹ làm chủ, sao Ngũ muội không thăm dò ý tứ của Đại Bá Nương và mẹ muội xem?”
Chân Băng khẽ cười một tiếng: “Thế nhưng dù Đại Bá Nương đồng ý, làm sao muội có thể gả người trong lòng thích Tứ tỷ đây?”
“Ta cũng không thể gả a.” Chân Diệu buông lỏng tay.
“Tứ tỷ!!!”
Bầu không khí vốn thương cảm mù mịt bỗng dưng bị quét sạch.
“Ngũ muội, muội xem đi, ta và Tưởng biểu ca căn bản là chuyện không thể nào. Bây giờ muội còn nhỏ, mỗi ngày sầu lo những điều này chỉ hại mà không lợi thôi. Hơn nữa lòng người dễ đổi, chưa trải qua quá trình chung sống dài lâu, thì những cảm tình ở mặt ngoài kia, chung quy sẽ nhạt đi theo thời gian. Không tin muội cứ thử xem?”
Vẻ mặt Chân Băng thay đổi thất thường, vẫn không cam lòng hỏi: “Vậy còn Tứ tỷ thì sao? Nếu tỷ đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, ban đầu tại sao phải ——”
Thân thể người trốn sau bụi hoa lại càng đứng thẳng hơn.
Chân Diệu thở dài một hơi: “Ngũ muội, lần đó ở rừng trúc ta đã từng nói rồi, có lúc liều lĩnh theo đuổi điều mình muốn, không phải đều là thu hoạch, mà nhiều hơn là giáo huấn!”
Ở thời đại này, nữ tử đi ngược với thế đạo thì kết cục lúc nào cũng càng bi thảm hơn nữa.
Ngũ muội, hi vọng muội suy nghĩ rõ ràng điểm này mới tốt.
Chân Băng đứng lên: “Đa tạ Tứ tỷ, muội nghĩ muội phải trở về suy nghĩ cho thật kỹ.”
Khuỵu gối thi lễ với Chân Diệu, gọi thiếp thân nha đầu tới rồi chậm rãi rời đi.
“Cô nương, chúng ta cũng trở về đi.” Thanh Cáp đến bên cạnh Chân Diệu.
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.
Ở chỗ tối, một người đi ra.
“La thế tử ——” Thanh Cáp giật mình.
“Qua bên kia chờ, ta và cô nương nhà ngươi có chuyện cần nói.”
Thanh Cáp nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ: “Đi đi.”
Thanh Cáp cẩn thận đi từng bước.
“Sao La thế tử lại ở chỗ này?”
La Thiên Trình nhìn khuôn mặt sáng bóng như ngọc dưới ánh trăng, nhàn nhạt cười: “Nếu không sao ta biết được Chân Tứ cô nương cảm thấy nhận được giáo huấn chứ?”
Chân Diệu hơi mở to mắt: “La thế tử mới biết à? Còn ta thì đã biết từ cái hôm bị rơi xuống nước rồi.”
Rõ ràng hắn trêu chọc trước, nguyên chủ mới có hành động, nhưng lại muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nàng thật sự không nghĩ thấu được tâm tư khó lường của người nam nhân này.
Nhắc tới chuyện hôm đó, La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ Chân Tứ cô nương cảm thấy không nên nhận giáo huấn sao?”
Nói xong, ánh mắt vững vàng bao phủ Chân Diệu, khiến cho nàng có loại cảm giác không thể động đậy.
“Hay là, Chân Tứ cô nương cảm thấy bất cứ một con chó một con mèo nào đó kéo ta xuống nước, ta cũng muốn phải vui vẻ rước về nhà?”
Chân Diệu cũng nổi giận: “Bất cứ một con chó con mèo nào? Chẳng lẽ con chó con mèo này không phải do La thế tử kéo tới sao?”
Đột nhiên La Thiên Trình tóm lấy tay Chân Diệu, mặt trầm như nước, gằn từng chữ hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Chân Diệu nhìn chằm chằm vào ánh mắt La Thiên Trình.
Trong con ngươi như mực giấu giếm hai ngọn lửa nhỏ nóng rực.
Nhiệt liệt mà sáng ngời, cũng là làm người ta nảy sinh lửa giận.
Chân Diệu cười giễu một tiếng, không mở mắt, không nhanh không chậm thì thầm: ” Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng. Kim niên hoa thắng khứ niên hồng. Khả tích minh niên hoa canh hảo, tri dữ thùy đồng(*)?”
(*)trích từ bài Lãng đào sa
Lãng đào sa
Tác giả: Âu Dương Tu
Thể thơ: Từ phẩm
Thời kỳ: Bắc Tống
—o—
Bả tửu chúc đông phong,
Thả cộng thung dung.
Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông,
Tổng thị đương thời huề thủ xứ,
Du biến phương tùng.
Tụ tán khổ thông thông,
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa cánh hảo,
Tri dữ thuỳ đồng.
Dịch nghĩa
Nâng chén rượu chúc gió xuân,
Cùng nhau ung dung.
Dương liễu trên bờ tía phía đông thành Lạc Dương,
Tất cả cảnh vật đều là cảnh nơi năm xưa từng nắm tay,
Dạo khắp chốn tươi tốt.
Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp,
Mối hận này vô cùng.
Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái,
Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa,
Nhưng biết sẽ cùng ai.
Khóe miệng La Thiên Trình co giật.
Nữ nhân này điên rồi sao, đang yên lành tự dưng đọc thơ gì chứ?
Chân Diệu đợi cả buổi, phát hiện đối phương lại không có chút phản ứng nào, không khỏi thầm hận.
Quả nhiên là kẻ bạc tình bạc nghĩa, đã đọc cả bài thơ của mình ra rồi, lại có thể lẽ thẳng khí hùng, không chút vẻ xấu hổ nào!
“Xem ra lời này của La thế tử, cũng không phải chỉ nói với một mình Chân Tứ a.” Chân Diệu lành lạnh châm chọc nói.
Cổ tay La Thiên Trình dùng sức, kéo Chân Diệu đến càng gần hơn một chút: “Lời này của ngươi, rốt cuộc có ý gì?”
“Ngươi buông ra!” Cổ tay Chân Diệu bị cầm đến phát đau, ra sức đạp hắn một cái.
La Thiên Trình không vì thế mà động đậy, thậm chí càng xích lại gần hơn một chút.
Chân Diệu đã có thể cảm giác hơi thở lạnh như bạc hà của đối phương phả lên mặt mình, nàng không khỏi đỏ mặt.
Chân Diệu đột nhiên xấu hổ khiến La Thiên Trình ngẩn người, trong lòng lại nổi lên chút cảm giác khác thường, như bị lửa đốt mà buông tay nàng ra.
“Chân Tứ cô nương, ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút không?” Tỉnh táo lại, La Thiên Trình cảm thấy dường như chuyện không đơn giản như suy nghĩ trước đây.
Chân Diệu thầm phỉ nhổ mình một cái.
Ngươi lại còn đỏ mặt, thế mà xấu hổ, thật là không có tiền đồ. Nam nhân tới gần thì tính là gì, coi hắn như đầu heo chẳng phải được rồi ư!
Chân Diệu làm vững tư tưởng tâm lý, nhìn về phía La Thiên Trình, cười lạnh nói: “Ta cho rằng mình đã nói đủ rõ rồi. Bài thơ kia không phải La thế tử đã từng tặng đấy sao? Hay là La thế tử tặng cho quá nhiều người nên đã quên mất rồi? Thế mà trước kia ta vẫn cứ ngu xuẩn nghĩ là thật nữa đấy!”
La Thiên Trình nhíu chặt mày: “Chân Tứ, rốt cuộc ngươi đang nói lung tung gì vậy?”
Chân Diệu tức đến mức thở hổn hển, nhấc chân đá vào bắp chân hắn một cái: “Vô sỉ!”
Nói xong quay đầu bước đi.
Chân Diệu đá một đá này không nhẹ, La Thiên Trình bị ăn đau, trên tay lập tức không chừng mực, đột nhiên dùng sức lớn hơn rất nhiều, kéo một cái như thế, cả người Chân Diệu bèn nhào vào lòng hắn.
Hai người lập tức cùng cứng đờ.
Thân thể này, hắn từng quen thuộc, dù sao đời trước cũng đã là vợ chồng vài năm.
Nhưng không biết tại sao hơi thở kia lại khác biệt.
Sự khác biệt này khiến tim La Thiên Trình đập nhanh hơn mấy lần, vội vàng đẩy Chân Diệu ra.
Có lẽ là quá lâu không chạm vào thân thể nữ nhân rồi.
La Thiên Trình yên lặng nghĩ.
Chân Diệu vẫn còn trong trạng thái đờ ra.
La Thiên Trình hít sâu một hơi, bình phục tâm tình: “Chân Tứ cô nương, ta nghĩ có lẽ có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, nên nói rõ thì tốt hơn.”
Chân Diệu đã muốn phát điên: “La thế tử, rốt cuộc ngươi còn muốn ta nói rõ ràng thế nào? Bài thơ kia rõ ràng ngươi đã từng tặng cho ta, lá thư đó vẫn còn đặt trong hộp đồ trang sức của ta kìa!”
“Ngươi nói, ta từng viết thư cho ngươi, trên thư là bài thơ ngươi vừa đọc?” Tâm thần La Thiên Trình vô cùng chấn động.
“Làm sao? La thế tử vẫn không tin, có muốn nhìn tận mắt hay không?” Chân Diệu nổi giận nói.
“Muốn!” La Thiên Trình không chút do dự nói.
Lần này đổi lại tới Chân Diệu sững sờ.
“Làm sao? Chân Tứ cô nương không tiện sao?”
“Lá thư đó ở trong