” Huyện chủ Trọng Hỉ?” Chân Diệu ngẩn người.
Trong ấn tượng của nàng, tính tình vị Huyện chủ này vẫn luôn lạnh lùng, đối với người khác hữu lễ nhưng hời hợt lãnh đạm.
“Ta có thể gọi ngươi là Chân Diệu không?” Giọng Huyện chủ Trọng Hỉ giống như nàng ấy, trong giọng nói trong veo lại có lẫn chút lạnh lùng.
Chân Diệu gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
Từ trước đến giờ nàng rất có thiện cảm với người không phiền toái.
Huyện chủ Trọng Hỉ cười cười: “Ta nghe đại ca nói, ngươi biết làm một loại mì nhiều màu?”
“A, đúng vậy.” Chân Diệu nghĩ đến món mì cầu vồng nàng làm vào cái hôm Chân Nghiên lại mặt, đại cô nương Chân Ninh và chồng cũng đến.
Chồng Chân Ninh chính là đại ca của Huyện chủ Trọng Hỉ.
“Nói thẳng ra cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ trộn thêm các loại nước hoa quả rau củ khác nhau thôi.”
Huyện chủ Trọng Hỉ lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện nói trắng ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng hiếm có chính là người đầu tiên nghĩ ra. Tỷ như tiểu hồ ly trân châu nhỏ kia của ngươi vậy, người bình thường chỉ có thể nghĩ đến việc xỏ lại thành châu hoa đặc biệt, ai nghĩ được có thể làm thành động vật nhỏ đâu.”
Chân Diệu xấu hổ: “Huyện chủ khen nhầm rồi, ta cũng chỉ xem nhiều tạp thư nên trông thấy thôi.”
“Có cả loại sách này ư? Có thể mang đến cho ta xem một chút không?” Huyện chủ Trọng Hỉ nổi hứng.
Trong lòng Chân Diệu run lên.
Cho ngươi lắm mồm! Cho ngươi lắm mồm này! Cứ dũng cảm thừa nhận trí tuệ của mình chẳng phải tốt rồi à!
“Ha ha! Lúc còn bé xíu vô tình nhìn thấy thôi. Ha ha.” Chân Diệu cảm giác mình cười đến mức không phải đần độn bình thường nữa.
Huyện chủ Trọng Hỉ lại cảm thấy vị Chân Tứ cô nương này ngược lại thật thú vị, người khác chỉ hận không được biểu hiện sở trường của mình, còn nàng lại đổ lên một cuốn tạp thư từng xem lúc còn bé.
Nếu nàng là đàn ông thì lại còn nghĩ rằng vị cô nương trước mặt này đang chứng tỏ mỹ đức khiêm tốn đấy.
Huyện chủ Trọng Hỉ cười đến mức có phần kỳ lạ, Chân Diệu yên lặng lau một trận mồ hôi lạnh.
“Vậy có cơ hội đến phủ Công chúa chơi, ngươi có thể làm loại mì đó một chút chứ?”
“Dĩ nhiên là được, nếu như có cơ hội đi.” Chân Diệu vội vàng gật đầu, thấy Huyện chủ Trọng Hỉ không hề hỏi tới chuyện sách nữa, bèn âm thầm thở phào .
“Nhất định có cơ hội .” Huyện chủ Trọng Hỉ ý vị sâu xa nói.
“Biểu tỷ và Chân Tứ đang nói gì thế?” Quận chúa Sơ Hà chẳng biết đã đi tới từ lúc nào.
Thấy bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, không biết sao trong lòng lại có phần khó chịu.
Rõ ràng là nàng mời Chân Tứ đến làm tiểu hồ ly mà, mì nhiều màu gì chứ?
Cho dù muốn làm, cũng phải làm cho nàng trước. Hừ!
“Chân Tứ. Ngươi muốn làm mì cho biểu tỷ ta sao?”
Thấy Quận chúa Sơ Hà khẽ hất cằm lên, bộ dáng khó chịu, Huyện chủ Trọng Hỉ nhẹ cười nhạt: “Ừ, chờ Chân Diệu đến phủ Công chúa ở, ta mời nàng ấy .”
“Ở ư? Đang yên lành mà đến phủ Công chúa ở làm gì? Sinh nhật của biểu tỷ cũng qua rồi cơ mà?”
Dù có ở thì cũng nên ở phủ Vĩnh Vương nha, Vương Phủ so với phủ Công chúa lớn hơn đấy.
Nghĩ như vậy, nàng lại dùng đôi mắt phượng liếc xéo Chân Diệu, biểu tình như đang bảo ngươi không biết điều, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Chân Diệu chớp chớp mắt.
Tình huống gì đây?
Huyện chủ Trọng Hỉ chậm rãi nói: “Sinh nhật của ta qua rồi cũng không quan trọng. Ai bảo Chân Diệu có quan hệ thân thích với nhà ta chứ.”
Chúng nữ thầm để ý cuộc trò chuyện bên này cả kinh trong lòng.
Tất cả các gia đình trong kinh thành, nhà nào không có quan hệ nhân duyên rắc rối khó gỡ.
Có thể được chính miệng Huyện chủ Trọng Hỉ thừa nhận có quan hệ thân thích, đây là nói Chân Tứ lọt vào mắt Huyện chủ Trọng Hỉ sao?
Đặc biệt là người tham gia hội ngắm hoa ngày đó Trưởng Công chúa cử hành, trong lòng lại càng có tính toán.
Các nàng vẫn chưa quên tình cảnh lúc ấy, Chân gia Lục cô nương muốn lôi kéo làm quen với Huyện chủ Trọng Hỉ, đã bị Huyện chủ Trọng Hỉ bác bỏ mặt mũi tại chỗ.
“Chân Tứ, ngươi đi theo ta.” Quận chúa Sơ Hà nâng cằm.
Chân Diệu hơi khom người với Huyện chủ Trọng Hỉ: “Huyện chủ, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Huyện chủ Trọng Hỉ thản nhiên đứng lên, bình tĩnh vô cùng nói: “Không sao, ta cũng đi.”
Chân Diệu. . . . . .
Đứng bên ngoài chòi hóng mát, Quận chúa Sơ Hà khoanh tay trước ngực: “Chân Tứ. Ta muốn ăn mì nhiều màu!”
Vừa nói, còn ẩn chứa đắc ý nhìn lướt qua Huyện chủ Trọng Hỉ một cái.
Chân Diệu ho khan mãnh liệt một tiếng.
Quận chúa à, ngài kiêu ngạo với một cô nương như hoa như ngọc như thế, có tốt không?
Huyện chủ Trọng Hỉ nâng nâng đóa hoa sơn trà bên tóc mai: “Đợi lát nữa các nàng sẽ phải biểu diễn tài nghệ, biểu muội như vậy không phải muốn Chân Diệu mất đi cơ hội biểu diễn à?”
Khóe miệng Chân Diệu rút một cái.
Nàng vốn không cần cơ hội như vậy đâu nha.
“À, Quận chúa, nếu như đủ nguyên liệu thì làm mì cầu vồng rất nhanh đấy.”
“Vậy còn không đi.” Quận chúa Sơ Hà hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi trước.
Nhìn Huyện chủ Trọng Hỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt cùng đi, lại nhìn lại một đám tiểu cô nương bị bỏ lại trong chòi che nắng, Chân Diệu nhịn xuống xúc động muốn nâng trán, yên lặng đuổi theo.
“Không sao, các nàng cũng không phải biểu diễn cho ta xem .” Quận chúa Sơ Hà đi ở phía trước, bỗng nhiên nói một câu.
Chân Diệu ngẩn người, đi theo vào phòng bếp nhỏ.
Nhóm tiểu nương tử bị bỏ lại quả nhiên vẫn theo thông lệ biểu diễn tài nghệ.
Tiếng đàn sáo truyền đến một chỗ khác, nam tử mặc áo đỏ sậm nhíu mày: “Lần nào cũng nghe những thứ này, nghe phát chán.”
Khóe mắt Lục hoàng tử hơi nhướng lên: “Tiêu thế tử nói như vậy, không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ thầm vỡ nát mất.”
Tiêu thế tử nhếch miệng cười sáng lạn: “Lục hoàng tử, lời này phải nói ngài mới đúng chứ.”
La Thiên Trình bất động thanh sắc uống rượu, nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng.
Vị Tiêu thế tử này không phải thông minh nhất, nhưng hết lần này tới lần khác vận khí lại tốt, vì đã theo đúng người.
Hai người mỗi người đều vì chủ của mình, trên chiến trường không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng lại một trời một vực.
Lại nhìn Hàn nhị công tử khoan thai tự đắc uống rượu, trong lòng lại càng cảm thán.
Những người này là kẻ thù cũ của hắn ở kiếp trước, còn kiếp này?
Giọng Lục hoàng tử đột nhiên truyền đến: “Nói đến thì trong đám các ngươi, chỉ có La thế tử có vị hôn thê, sao ai cũng ngồi ngẩn ở đây làm gì, mau đi tham gia náo nhiệt đi.”
Tiểu vương gia mặc áo vàng cũng đứng lên: “Hôm nay là sinh nhật xá muội, phải đi mời con bé một ly rượu nhạt, bằng không sau này nha đầu kia lại tìm ta tính sổ mất.”
Đoàn người vòng qua rừng cây ăn quả, nhìn xa xa.
“Hình như không thấy Sơ Hà a.” Lục hoàng tử nói xong, ánh mắt lại không biết nhìn về đâu.
“Trọng Hỉ cũng