Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
“Đại tỷ, Đại tỷ phu.” Chân Diệu đi vào, thấy sắc mặt Chân Ninh tái xám, Hàn Khánh Vũ cũng mang vẻ mặt tiều tụy, thì rất kinh ngạc.
Hàn Khánh Vũ có chút khó xử: “Tứ muội, Đại tỷ muội hôm nay khó chịu nhiều lắm, uống nước cũng muốn nôn, không biết muội có thể làm chút món ăn khai vị hay không?”
“Cả nước cũng uống không được ạ?” Chân Diệu nhìn sắc mặt Chân Ninh, thấy cũng không nói quá, “Đại tỷ như vậy có lẽ nên mời đại phu mở phương thuốc chống nôn đi.”
Vẻ mặt Hàn Khánh Vũ bất đắc dĩ: “Mời thái y mở thuốc an thai chống nôn rồi, nhưng cả thuốc cũng uống không vào nữa.”
Vừa rồi Chân Ninh mới gom hết sức lực nói chuyện một lúc với Hàn Khánh Vũ, giờ phút này cũng hữu khí vô lực cười cười với Chân Diệu: “Tứ muội đừng lo, từ từ ta sẽ khỏe thôi.”
“Đại tỷ không ăn được gì, tình huống sẽ ngày càng không xong đấy.” Chân Diệu nhíu mày.
Không ăn uống lâu ngày, dạ dày chịu không nổi kích thích, người bình thường ăn cái gì đều có thể sẽ nôn, huống chi người có thai.
“Đại tỷ phu có biết ở kinh thành này cửa hàng mứt hoa quả nhà ai bán mơ muối ngon nhất không?”
Hàn Khánh Vũ bị hỏi khó rồi.
Hắn là một đại nam nhân, nào biết cái này chứ.
Vẫn là Thúy Nùng chen lời nói: “Tứ cô nương, mùi vị mơ muối của Ngũ Vị Trai là ngon nhất, hôm nay đúng lúc nô tỳ có mua về.”
“Vậy làm phiền Thúy Nùng tỷ tỷ lấy chút mơ muối ra đây, ta thử làm một món điểm tâm nhỏ xem sao.”
Chân Ninh nghe khoát tay: “Tứ muội chớ phí tâm, bộ dạng này của ta, không ăn nổi món ngọt ngấy đâu.”
Chân Diệu cười cười: “Không ngọt ngấy đâu. Chờ muội làm xong, Đại tỷ thử một chút xem.”
“Thúy Nùng, dẫn Tứ cô nương đi, Tứ cô nương cần gì thì đều chuẩn bị cho tốt.”
“Để Thanh Cáp phụ giúp muội là được rồi.” Chân Diệu lui ra ngoài.
Chân Ninh nghiêng trên giường, không có tinh thần, lại khó chịu không ngủ được, cứ không ngừng lăn qua lộn lại.
Hàn Khánh Vũ thấy thẹn trong lòng, trông chừng không rời nửa bước.
Đại khái qua hơn nửa canh giờ, Chân Diệu mới trở về, trong tay bê một cái khay.
“Đại tỷ ngủ rồi ạ?”
Chân Ninh mở mắt ra: “Chỉ nằm một chút thôi.”
Chân Diệu để khay xuống, đưa tay mở nắp lên.
“Ôi, đẹp quá.” Hai nha hoàn hầu hạ trong phòng kinh hô.
Chân Ninh tò mò nhìn sang thì không khỏi ngẩn ra.
Trong mâm sứ trắng tinh, bày bánh ngọt hình thoi theo hình cánh hoa, mỗi một miếng bánh ngọt đều do ba loại màu sắc xen kẽ trùng điệp. Một lớp xanh biếc, một lớp nâu nhạt, lại một lớp trắng thuần, cứ thế lập đi lập lại
Chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ này, sẽ làm cho tim người ta đập thình thịch.
“Đại tỷ nếm thử xem, nếu ăn không vô cũng đừng miễn cưỡng.”
Chân Ninh liếc Thúy Nùng một cái.
Thúy Nùng hiểu ý, gắp một khối điểm tâm đút cho nàng.
Chân Ninh đầu tiên là ngửi ngửi mùi vị.
Một cỗ mùi vị chua ngọt nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao không khiến nàng buồn nôn.
Nếm thử một miếng, hơi chua, vị ngọt rất nhẹ, nhưng ngoài ý muốn là ăn rất ngon, không tự giác bèn cắn miếng thứ hai.
Hàn Khánh Vũ thấy thế thì mang vẻ mặt vui mừng, gật đầu mỉm cười với Chân Diệu.
Chân Diệu mỉm cười đáp lễ.
Mỗi khối điểm tâm rất nhỏ, Chân Ninh ăn hai ba miếng, Thúy Nùng phải đi gắp khối thứ hai.
Chân Diệu lại ngăn lại: “Thúy Nùng tỷ tỷ, thừa dịp Đại tỷ hiện tại mở khẩu vị, đút tỷ ấy uống thuốc trước đã.”
Chân Ninh nôn nghén quá lợi hại, căn bản nhất vẫn phải uống thuốc chuyên trị chứng này.
Điểm tâm này của nàng, chỉ là lời dẫn khai vị mà thôi.
Nếu lại ăn nữa rồi lại nôn, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Thúy Nùng lúc này mới kịp phản ứng, bưng lên thuốc đã được sắc xong do Chân Diệu phân phó lúc làm điểm tâm: “Đại nãi nãi, uống thuốc trước đi ạ.”
Chân Ninh cảm thấy tình trạng khá tốt, nhẹ gật đầu.
Uống được nửa bát, hiếm khi nàng không nôn, Chân Ninh cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Chân Diệu thấy thế đứng lên: “Đại tỷ mệt rồi, tỷ nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó dặn dò Thúy Nùng: “Điểm tâm này để nguội thì hương vị càng ngon. Mỗi lần trước khi Đại nãi nãi uống thuốc thì đút cho tỷ ấy một miếng. Hẳn là đợi uống xong thang thuốc thứ hai thì bệnh nôn nghén sẽ giảm bớt đi. Ta lại làm thêm chút món bổ dưỡng thân thể đưa tới.”
“Đa tạ Tứ cô nương.” Thúy Nùng mang khuôn mặt cảm kích.
“Vậy ta về trước đây.”
Hàn Khánh Vũ đỡ Chân Ninh nằm xong, nói: “Tứ muội. Ta tiễn muội ra ngoài.”
“Làm phiền Đại tỷ phu.”
Chân Diệu đi qua cạnh Phi Yên đang quỳ gối trên bậc thang.
Bước chân Hàn Khánh Vũ ngượng nghịu thêm mấy phần.
Cũng may Chân Diệu không ngừng lại, mà cứ đi tới như vậy.
Đứng lại ở cửa tròn: “Đại tỷ phu tiễn muội đến đây thôi.”
“Tứ muội, hôm nay nhờ có muội.” Hàn Khánh Vũ chắp tay.
Chân Diệu nhoẻn miệng cười: “Đại tỷ phu khách khí, chăm sóc tỷ tỷ là việc phải làm. Chỉ là Đại tỷ nôn nghén bỗng nhiên nghiêm trọng, hẳn là do tâm tình không ổn định tạo thành. Đại tỷ phu vẫn nên chú ý nhiều một chút.”
“Ta biết rồi.” Hàn Khánh Vũ lúng túng tránh né đôi mắt trong suốt kia, mặt hơi đỏ.
Nhưng nghĩ lại, A Ninh nhất định sẽ không nhắc đến với một cô nương chưa lấy chồng về việc này, nên hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thế nhưng cũng không có mặt mũi nán lại lâu, bèn vội vã đi về.
Chân Diệu thu liễm nụ cười, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
A Loan và Thanh Cáp từ từ đi theo sau Chân Diệu.
Trở về phòng, Chân Diệu ôm gối ngẩn người.
Thanh Cáp vui vẻ chạy đi làm đồ ăn, A Loan đi lên trước, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, người sao vậy?”
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn về thôi.” Chân Diệu nằm xuống, “Ta nghỉ ngơi một lát.”
A Loan yên lặng lui ra ngoài.
Chân Diệu lại nghĩ tới lúc đi ngang qua cạnh Phi Yên, thoáng nhìn từ trên xuống, vết đỏ trong cổ áo Phi Yên như ẩn như hiện.
Tâm tình Chân Ninh phập phồng, là vì như nàng nghĩ sao?
Nhưng Đại tỷ phu lại mang bộ dạng thâm tình.
Nghĩ đến tổ phụ, phụ thân, vị hôn phu, cộng thêm vị Đại tỷ phu này, Chân Diệu lắc đầu.
Cái thế giới ly kỳ này, tính cách nam nhân có ngàn vạn loại, mỗi một loại đều. . . . . . khốn kiếp như vậy.
Vừa nghĩ như thế, ngược lại thấy thoải mái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cô nương này, tâm không phải rộng bình thường nha.
Mấy ngày kế tiếp, Chân Ninh dần dần khôi phục tinh thần, muốn ăn nhiều hơn trước nhiều.
Có tinh lực, nàng nghĩ lại chuyện hôm đó, lại cảm thấy có chút cổ quái.
Hết thảy không khỏi quá trùng hợp một chút.
Vì thế thầm phân phó bà vú đi thăm dò.
Nàng mang thai, tâm tư những nha đầu này cũng lớn hơn rồi. Hiện tại nhìn một người nào đó cũng đều phải lo lắng để tâm.
Chén canh kia đã bị đổ xuống đất rơi vãi sạch sẽ từ lâu, đương nhiên bà vú cũng không tra được gì. Chỉ là bà