Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
La Thiên Trình không chờ trà bánh dọn lên đã lên tiếng cáo từ.
Lão phu nhân vội vàng ngăn lại: “La Thế tử dùng cơm xong hãy đi.”
“Đưa Nhị lão gia về bình an, vãn bối đã an tâm rồi. Vãn bối có việc trong người, còn phải vào cung phục mệnh.”
Lão phu nhân nghe thế, không tiện ngăn cản, vội bảo Chân Diệu tiễn hắn ra ngoài.
Tam lão gia còn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người.
Trong lòng không vui.
Rõ ràng là con rể của ông, vậy mà lại để tâm đến Nhị ca!
“Tam đệ, Tam đệ?”
Tam lão gia sực tỉnh: “Nhị ca gọi đệ à?”
Nhị lão gia khẽ mỉm cười: “Huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, ngày mai dẫn vi huynh ra ngoài dạo chơi chút đi, nhìn xem kinh thành có thay đổi gì.”
“À, được.” Tam lão gia gật đầu đáp ứng.
Đang nói, Lý thị vào phòng, đuôi mắt quét nhìn Tam lão gia một chút nói: “Hôm nay trời rất lạnh, lại gần đến cửa ải cuối năm, lão gia còn không ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi? Nếu ông muốn biết gì, thì chờ lúc Đại ca nghỉ mộc hưu rồi hỏi Đại ca một chút cũng thế thôi.”
Để Tam lão gia dẫn ra ngoài dạo à? Chớ có đùa, ông ấy trừ dẫn người đến thanh lâu kỹ quán thì còn có thể dẫn đến đâu được chứ?
Tam lão gia hầm hừ liếc mắt, nhận lấy trà nha hoàn dâng lên uống môt ngụm rồi nói: “Nhị ca ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có thêm đứa con trai con gái nào không? Sao đệ thấy lần này về không có lấy một nữ quyến vậy?”
Lý thị hung hăng trợn mắt nhìn Tam lão gia một cái.
Nói về chuyện này, bà cũng có chút buồn bực.
Nhị lão gia trở lại, bà đã âm thầm dán mắt nhìn rồi, mấy con yêu tinh trước kia lại thực sự không thấy ai, không phải là chết hết cả rồi chứ?
Trong lòng xuất hiện một tiểu nhân chân thành cầu nguyện.
Nhị lão gia chuyển hướng sang Lão phu nhân: “Mẫu thân, nhi tử đang muốn nói với ngài, mấy năm nay nhi tử ở bên ngoài đã cho ngài thêm một cháu trai rồi.”
“Thật không?” Lão phu nhân kích động đứng lên.
Việc lão Nhị tuổi gần bốn mươi không có con trai, luôn luôn là một tâm bệnh của bà.
Xoảng một tiếng.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Một tách trà cổ rơi xuống đất lăn qua lộn lại, nước trà tung tóe khắp nơi, sắc mặt Lý thị xám ngoét, không thể tin nhìn Nhị lão gia.
Lão phu nhân không vui nhíu nhíu mày.
Bà cũng không phải loại mẹ chồng xấu xa, không có việc gì lại nhét người vào phòng con trai.
Nhưng lão Nhị rời nhà ra bên ngoài, không thể thiếu người chăm sóc, mà đã cái tuổi này rồi, nếu lại không sinh được con trai, sau này tuyệt hậu thì làm thế nào cho phải?
Lý thị này quá không lên được mặt bàn rồi.
Bản thân không sinh được, chẳng lẽ còn không cho lão Nhị có hậu ư?
Vả lại, vô luận ai sinh son trai, không phải vẫn gọi nàng một tiếng mẫu thân đấy à?
Nếu lão Nhị thực sự không có con trai, cuối cùng phải nhận con thừa tự, đối với hắn thì sao tốt bằng nuôi con ruột mình từ nhỏ?
Đúng là không biết điều!
Lão phu nhân dùng ánh mắt cảnh cáo quét Lý thị một cái rồi hỏi Nhị lão gia: “Sao trong thư không nghe con nói vậy?”
Nhị lão gia cười cười: “Đứa nhỏ còn nhỏ, con muốn đưa về để mẫu thân nhìn tận mắt.”
“Đứa nhỏ đâu?”
Lý thị xoắn khăn, nhìn chòng chọc Nhị lão gia.
Khóe miệng Nhị lão gia vẫn treo nụ cười yếu ớt như gió xuân: “Nhi tử thấy trên đường không dễ đi, nên đã để đứa nhỏ và mấy người Nhã Nhạc ở lại Mật Dương, chờ thêm hai ngày nữa trời quang rồi lại phái người đi đón.”
Lão phu nhân quay đầu phân phó Tưởng thị: “Tưởng thị, nhớ kỹ chuyện này, đến lúc đó phái thêm vài người đi đón.”
“Con dâu biết rồi ạ.”
Lão phu nhân gật đầu không hề nói thêm nữa, lôi kéo Nhị lão gia nói về chuyện khác .
Lý thị âm thầm cắn nát răng ngà.
Thầm nghĩ rốt cuộc là con tiện nhân nào sinh con trai? Chờ người đến, không xử lý ả một trận ra trò thì không được!
Chân Diệu đưa La Thiên Trình đi ra ngoài.
La Thiên Trình tức giận trong lòng, nên cả đoạn đường đều im lặng.
Chân Diệu lặng lẽ đánh giá một bên mặt hằm hằm của hắn, giật giật khóe miệng.
Người này, lại bị mát dây thần kinh nào rồi? Lâu lâu lại bất thường một lần.
Mắt thấy sắp đi đến cửa, La Thiên Trình qua loa hỏi một câu: “Chân Tứ! Nàng chưa bao giờ lo lắng nhỉ?”
Chân Diệu bị hỏi thì ngẩn người.
Lúc hoàn hồn, người đã đi mất.
Chân Diệu đi về, vẫn luôn suy nghĩ lời này trong lòng, đi một nửa mới bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu.
Thì ra La Thiên Trình tức giận.
Cho là mình không quan tâm hắn?
Chân Diệu kịp phản ứng, cũng hơi giận.
Hắn có thể giết nàng, tàn bạo nàng, đả kích nàng, nàng còn phải lo lắng cho hắn, nhớ thương hắn, thích hắn?
Mặc dù trên thực tế là có lo lắng một chút như thế thật, nhưng mang việc này trở thành đương nhiên thì không đúng rồi.
Người này dựa vào cái gì mà cố tình gây sự như vậy chứ?
Chân Diệu cũng không vui quẳng chuyện này ra sau, đi xem Nhị bá tiên giáng trần của nàng.
Ngay vào ngày đưa ông táo, đang lúc cả nhà ăn cơm đoàn viên, mấy thị thiếp của Nhị lão gia ở lại Mật Dương đã đến.
Lão phu nhân cao hứng, cố ý xếp thêm một bàn nữa, cho mấy thị thiếp dùng cơm.
Bà thấy nặng bên này nhẹ bên kia thì không hay, nên truyền cả thị thiếp Đại phòng, Tam phòng cùng đến.
Lý thị nhìn chòng chọc không chớp mắt mấy thị thiếp đang vào cửa.
Người mặc áo màu vàng nghệ kia chính là do Lão phu nhân thưởng sau khi bà thị thương thân thể, gọi là Hoàng Oanh, dưỡng nhiều năm như vậy ngược lại trông phúc hậu hơn, cũng có vẻ già đi.
Phụ nhân áo màu đỏ tím là do Nhị phu nhân quá cố trước kia nạp, tuổi lớn hơn bà, người này không đáng để lo.
Ánh mắt Lý thị rơi lên người nữ tử mặc áo màu xanh ngọc.
Ả này, bà nhớ là cấp trên của lão gia tặng, tướng mạo ngược lại vẫn đẹp như trước.
Lại nhìn bên cạnh không còn ai, tâm tình Lý thị lại tốt hơn được một chút.
Mấy năm nay lão gia cũng không có thêm người nữa.
Chỉ là rốt cuộc đứa bé kia là do ai sinh?
Lý thị lòng như lửa đốt muốn biết, Chân Diệu cũng lặng lẽ nhìn chăm chú những khuôn mặt xa lạ này.
Sau khi xem xong thầm than một tiếng, sao cải trắng ngon như thế đều bị heo ủi đi rồi!
Yên lặng nhìn về phía cải trắng trong suy nghĩ, vẻ mặt Nhị lão gia khi ba thị thiếp đến đều nhàn nhạt, chỉ gọi nữ tử ăn mặc như nhũ mẫu lên, ra hiệu nàng ôm đứa trẻ đến cho Lão phu nhân xem.
“Mẫu thân, đây chính là Li ca nhi ạ.”
Li ca nhi được bọc trong một cái chăn gấm rực rỡ đỏ chót, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, lông mi thật dài, đôi mắt còn đang say ngủ nhắm chặt.
Lão phu nhân nhìn đã thích, cười nói với Ôn thị: “Ôn thị, con đến xem Li ca nhi này, không khác Lôi ca nhi cho lắm đâu.”
“Li ca nhi có vẻ khỏe mạnh hơn một chút ạ.” Nhìn đứa bé nhỏ như vậy, mặt mày Ôn thị cũng mỉm cười .
Chỉ có sắc mặt Lý thị càng u ám.
Lão phu nhân ngẩng đầu: “Lão Nhị, Li ca nhi là do vị di nương nào sinh?”
Ánh mắt cả phòng đều rơi lên người ba