Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Ừ.” Huyện chủ Trọng Hỉ gật đầu, sau đó chậm rãi gấp thư lại, bắt đầu viết hồi âm.
Mặt quận chúa Sơ Hà càng ngày càng đen, trong lòng vô cùng bất mãn với Chân Diệu.
Tên hai lòng này, thế mà lại không tìm nàng làm tán giả, lại đi tìm Trọng Hỉ biểu tỷ.
Bàn về thân phận, mình cao hơn Trọng Hỉ biểu tỷ, bàn về xinh đẹp, mình cũng đẹp hơn Trọng Hỉ biểu tỷ.
Sao nàng lại ngứa mắt mình chứ, hả?
Càng nghĩ càng giận, rút một chiếc bút lông cừu từ ống đựng bút tùng trúc mai tử đàn ra, hăng hái viết những gì nghĩ trong lòng ra.
Huyện chủ Trọng Hỉ viết xong thư hồi âm, thấy quận chúa Sơ Hà nghiến răng nghiến lợi, vung mực viết thư, nên khoanh hai tay ung dung nhìn.
Sau đó khóe miệng cứng đờ: “Thân phận cao hơn tỷ? Xinh đẹp hơn tỷ? Biết ăn mặc trang điểm hơn tỷ? …”
Quận chúa Sơ Hà đột nhiên giật mình, nhào lên thư của mình: “Biểu tỷ, ai bảo tỷ nhìn lén chứ!”
“Hở, nếu tỷ không nhìn lén, còn không biết Sơ Hà biểu muội tự tin thế cơ đấy.”
Quận chúa Sơ Hà vỗ trán: “Đúng, còn có cái này đã quên viết lên!”
Mắt thấy giấy Tuyên Thành tràn đầy rồi, quận chúa Sơ Hà tìm chung quanh muốn thêm thắt, huyện chủ Trọng Hỉ lành lạnh nói: “Chỉ tiếc biểu muội tốt như vậy, Chân Diệu vẫn tìm ta làm tán giả.”
Một đao kia bổ rất tàn nhẫn, quận chúa Sơ Hà lập tức không viết nổi nữa, nắm bút lông cừu trợn mắt nhìn hồi lâu, mới nói: “Chẳng lẽ là muội tốt quá, Chân Tứ sợ tranh vầng hào quang với nàng ấy?”
Huyện chủ Trọng Hỉ ….
“Bích Thúy, sai Tiền viện đưa thư này đến phủ Kiến An Bá đi.”
“Đợi đã, đưa bức của muội nữa.” Quận chúa Sơ Hà gấp thư lại, nhét vào cùng nhau.
Chân Diệu nhận được thư, mở ra nhìn thì phát hiện có hai bức.
Đầu tiên là cầm lấy bức đặt ở trên, chữ viết thanh tú tuyển nhã, là của huyện chủ Trọng Hỉ, chỉ vài câu nói, biểu lộ ý đồng ý.
Sau đó Chân Diệu tỏ vẻ buồn bực mở một bức thư thật dày khác ra. Nụ cười liền cứng lại trên mặt.
Xem thật kỹ một lúc lâu, mới xem xong lời mắng của quận chúa Sơ Hà, mấy hàng chữ cuối cùng là: “Chân Tứ, Tán giả ngươi đã mời Trọng Hỉ biểu tỷ. thế Hữu Ti đã quyết định chưa? Hay đã mời ta làm Hữu Ti, đưa thư đến Vĩnh vương phủ rồi? Nếu như vậy, xin lỗi nhé, coi như ta chưa nói mấy lời mắng chửi phía trước.”
“A Loan, Mau lấy bút cho ta, ta viết thư!” Chân Diệu hét to.
Chờ gửi thư đi, Chân Diệu đi Ninh Thọ Đường.
Ôn Nhã Hàm lấy chồng xong, lão phu nhân cũng nhẹ đi một nỗi lo, đang suy nghĩ chuyện cập kê của Chân Diệu tháng tới.
Phải biết rằng chờ Chân Diệu cập kê xong thì phải lấy chồng rồi. Cả hai đều là chuyện lớn, không qua loa được.
Thấy Chân Diệu tới, kéo nàng ngồi xuống, sẵng giọng: “Trời vẫn lạnh, sao không mặc thêm rồi mới đi ra ngoài. Nếu bị lạnh, làm lỡ lễ cập kê, xem cháu khóc thế nào!”
“Tổ mẫu, cháu gái đang nghĩ tới chuyện cập kê, mới đến tìm ngài đây này.”
“Hả, có phải muốn biết tổ mẫu mời ai làm Chính Tân cho cháu không?”
Chân Diệu cười cười: “Người tổ mẫu mời nhất định có đức có tài, cháu gái mới không quan tâm đây. Cháu đang muốn nói chuyện Hữu Ti và Tán Giả cơ.”
Lão phu nhân thấy Chân Diệu cười đến ngây thơ, trong lòng thở dài.
Trong đám khuê tú ở kinh thành thì Tứ nha đầu có danh tiếng không tốt lắm.
Bình thường ra thì nếu Hữu Ti và Tán Giả đều là tỷ muội thì sẽ có lời ong tiếng ve.
Chứng minh cô gái này không khéo giao thiệp.
Mà cô gái không khéo giao tiếp thì không làm nổi phu nhân lo việc nhà.
Nếu đã đính hôn rồi còn tốt. nếu chưa đính hôn, lễ cập kê mà không đủ long trọng thì một số nhà sẽ bắt đầu suy nghĩ lại.
“Đừng lo lắng, tổ mẫu nghĩ kỹ rồi, Băng nhi chững chạc. Hữu Ti để nó làm, Tán giả thì mời Uyển nha đầu của Trường Khánh bá phủ.”
Chân Diệu bật cười, sao tổ mẫu và Nhị tỷ hợp ý nhau thế.
“Tổ mẫu, thật ra thì cháu gái đã mời Hữu Ti và Tán Giả rồi…”
“Mời cô nương nhà ai?” Lão phu nhân kinh ngạc.
Tứ nha đầu, cháu đã kết được hai người bạn nhỏ cơ à?
Xem hiểu ánh mắt của lão phu nhân, Chân Diệu yên lặng nhổ ngụm máu, mới nói: “Tán Giả thì mời huyện chủ Trọng Hỉ, Hữu Ti thì mời quận chúa Sơ Hà.”
Lão phu nhân run run tay: “Ai cơ?”
Chân Diệu lặp lại một lần.
Lão phu nhân thế mới biết thật sự không nghe sai, vừa mừng vừa sợ.
Thầm nghĩ Tứ nha đầu càng ngày càng khiến người ta bất ngờ.
Lễ cập kê có một vị quận chúa một vị huyện chủ, quý nữ cả kinh thành chưa từng được đối xử như thế.
Qua chuyện lần này, nào còn khuê tú nào dám xem thường Tứ nha đầu nữa chứ.
Tương lai vào phủ Trấn Quốc Công, đây cũng là một phần trợ lực.
Trong Phương Phỉ Uyển, Lý thị đang chỉ huy nha hoàn đặt bình hoa mai vào thư phòng của Nhị lão giao.
Bận việc xong, ngồi nghỉ ngơi trên giường.
“Phu nhân cực khổ.” Nhị lão gia Chân Tu Văn để sách xuống, cười ôn hòa với Lý thị.
Sau khi Chân Tu Văn về kinh, Chiêu Phong Đế còn chưa sắp xếp vị trí cho hắn, trừ thỉnh thoảng tiến cung hoặc ra ngoài xã giao, hơn nửa thời gian ban ngày đều ở thư phòng.
“Lão gia, ngài nói hoàng thượng vẫn chưa sắp xếp ngài, rốt cuộc là có ý gì đây?” Lý thị rất lo lắng.
Chân Tu Văn vỗ tay Lý thị mà động viên: “Phu nhân yên tâm, chuyện này trong lòng ta đều biết, nhất định sẽ không để cho nàng và các con gái chúng ta chịu ấm ức.”
Thông chính sứ ty Tả Thông Chính đã báo ốm một thời gian, hoàng thượng lại gọi hắn vào cung nhiều lần, nếu đoán không sai, chỗ kia là để lại cho hắn.
Lý thị không hiểu những chuyện này, nghe Chân Tu Văn nói như vậy, thì gác chuyện này sang một bên, thầm nói: “Còn nói không để cho các con gái ấm ức, hai đứa đã mười ba rồi, đến giờ còn chưa định ai. Ý lão phu nhân là muốn chọn Băng Nhi hoặc Ngọc Nhi làm Hữu Ti cho Diệu nha đầu.”
Đều là cháu gái như nhau, không cẩn thận tìm nhà chồng thích hợp cho hai cháu gái, lại nghĩ tới chọn Hữu Ti cho Tứ nha đầu.
Hừ, quá là thiên vị.
Thật muốn để cho Băng nhi và Ngọc nhi đến lúc gì báo ốm, xem lão phu nhân đi kiếm Hữu Ti ở đâu ra.
Đến lúc đó lão phu nhân nên thấy rõ, trong đám tiểu thư khuê các kinh thành thì Tứ nha đầu có nhân duyên kém thế nào.
Còn muốn đè lên đầu Băng nhi và Ngọc nhi chắc.
Chân Tu Văn không rõ con