Edit: Hằng Nguyễn
Beta: Sakura
La Thiên Trình dừng lại hồi lâu rồi nói: “Thật có lỗi.”
Chân Diệu mắc cỡ cười, cúi đầu không nói gì.
Nói thật thì nàng cũng cảm thấy có lỗi, nhưng hết lần này tới lần khác không khống chế được nổi chính mình.
Nàng thầm nghĩ quả nhiên là mình đã đề cao năng lực thích ứng của bản thân rồi.
Thấy nàng không được tự nhiên, La Thiên Trình xuống giường, chỉnh lại y phục một tý rồi nói: “Ta đi trước thu xếp một lát, nàng cũng rửa mặt đi nha, đợi ăn sáng xong chúng ta cùng đi làm lễ gặp mặt.”
Thấy La Thiên Trình đi ra ngoài, Chân Diệu gọi người hầu vào phục vụ nàng rửa mặt.
A Loan cầm hai bộ quần áo đi tới, một bộ là áo hoa bối tử màu đỏ thêu hoa mẫu đơn màu vàng, kết hợp với chiếc váy lụa màu hồng, một bộ là áo dài màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo dài, kết hợp với chiếc váy dài màu hồng nhạt.
“Cô nương, hôm nay người mặc bộ nào ạ?”
Chân Diệu nhìn qua gương Lăng Hoa.
Có lẽ là do hôm qua mới còn mệt, thần sắc cũng không được tốt, liền chỉ bộ đồ màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo kia nói: ” Bộ này đi.”
A Loan và Bách Linh hầu hạ Chân Diệu mặc quần áo, Dạ Oanh cũng giúp Chân Diệu vấn lại tóc.
Tước nhi mở hộp trang sức ra, Dạ Oanh suy nghĩ một lát, lấy được cây trâm cài tóc nạm vàng khảm trân châu cài lên tóc Chân Diệu, sau đó quan sát một lát, hay là lấy trang sức khác, thế là Dạ Oanh lấy chiếc trâm hoa ở bên trong chiếc hộp từng được Triệu hoàng hậu ban thưởnglấy Triệu hoàng hậu đã từng phần thưởng cái hộp kia trâm hoa có đính kèm mấy đóa hoa đào nhỏ hồng nhạt ở bên trong chọn lấy mấy đóa nho nhỏ hồng nhạt cài vào xung quanh búi tóc của Chân Diệu, đến lúc này mới dừng tay.
“Cô nương, người thật đẹp!” Tước nhi cười hì hì vỗ tay.
Tử Tô và Bạch Thược cùng đi đến.
Tử Tô liếc nhìn bọn nha hoàn trong phòng nói: “Từ hôm nay trở đi, cô nương này không thể gọi như vậy được, phải gọi là phu nhân Thế tử hoặc là Đại nãi nãi.”
“Biết rồi ạ!” Mấy nha hoàn nhanh chóng đáp lời.
Mặt của Bạch Thược đã từng bị tổn thương, dưỡng hơn phân nửa năm, trên mặt dấu vết đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa hết, từ hôm qua đến giờ cũng không thấy lộ diện, tránh khỏi cho Chân Diệu mất mặt.
Hôm nay theo phong tục, bọn nha hoàn cầm không ít đồ đạc tới, nói: “Đại nãi nãi, lễ vật đều chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi.”
Chân Diệu nghe thấy cách gọi “Đại nãi nãi” có chút không được tự nhiên. Nhưng lại biết việc thay đổi cách xưng hô là phải, lập tức bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài kiểm tra lại một lần, đừng bỏ bớt thứ gì cả.”
“Đại nãi nãi yên tâm.”
Lúc này một nha hoàn mặc quần áo màu xanh lá đứng tại bên ngoài cửa, giọng nói dứt khoát: “Đại nãi nãi. Đồ ăn đến rồi, nô tỳ mang đến cho người ạ?”
Chân Diệu gật gật đầu.
Tử Tô liền nói: “Mang vào đi.”
Nha hoàn mặc quần áo màu xanh lá dẫn đầu, mấy nha hoàn khác kế tiếp nhau mà vào, mỗi người trên tay bưng một cái khay, không bao lâu đã bày đầy một bàn thức ăn.
Nhìn xem trên bàn đầy đồ ăn, Chân Diệu lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Bữa sáng của phủ Quốc Công thật là thịnh soạn àh nha, hơn nữa lại toàn thịt nữa chứ.
Bữa sáng mà thậm chí có hai cái chân giò, một con gà luộc. Cộng thêm một khay lớn toàn thịt bò, tiếp đó là một chậu bánh bao.
Chân Diệu ngửi qua một cái, đã biết rõ cái bánh bao kia là bánh nhân thịt.
“Đại nãi nãi, nô tỳ là Vân Liễu, về sau người có chuyện gì dặn dò nô tỳ là được rồi.” Nha hoàn mặc y phục màu xanh lá ấy dịu dàng hành lễ với nàng.
“Không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Chân Diệu giơ tay ra hiệu.
Bách Linh đã sớm chuẩn bị xong xuôi cho tiền vào các phong bao rồi.
Vân Liễu hào phóng cũng không khước từ, cười nói: “Tạ đại nãi nãi thưởng cho.”
Sau đó nhanh chóng bố trí bát đũa.
Còn mấy nha hoàn kia thì quay người lui ra ngoài rồi, một lát lại vào, lúc này quả nhiên là chén đĩa nhỏ hơn chút ít, từng cái đặt lên bàn. vốn là không mang tới nhiều chén đĩa lắm nhưng trên bàn cũng không còn chỗ trống nữa rồi.
Thức ăn trên bàn có không ít món được trang trí hết sức đẹp mắt.
Có tơ bạc cuốn, cháo gạo tẻ cầu kỉ, bơ tùng nhương cuốn xốp giòn là những món ăn thường dùng trong những gia đình giàu có vào buổi sáng, còn có hai bát cháo tổ yến đường phèn.
Chân Diệu mắt trợn tròn lên.
Cái này, cái này cũng quá nhiều đi à nha!
Mặc dù nàng tham ăn, thích ăn, nhưng những thứ này đủ để cho nàng ăn trong hai ngày.
Chẳng lẽ mình trong lòng hắn, là hình tượng này sao?
Đang suy nghĩ thì La Thiên Trình gạt tấm mành cửa đi đến. Liếc nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy mấy nha hoàn còn ở lại trong phòng có chút không bằng lòng.
Phất phất tay nói: “Tất cả lui xuống hết đi.”
Những nha hoàn kia rõ ràng là đã quen rồi, lại gần La Thiên Trình và Chân Diệu cúi chào, cúi thấp đầu khom người lui ra ngoài.
Tử Tô liếc nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu liền gật đầu.
Tử Tô lúc này mới mang theo mấy nha hoàn kia lui ra ngoài.
La Thiên Trình bỗng nhiên mở miệng: “Ta không quen người khác hầu hạ ăn cơm, người nào từng hầu hạ nàng, ở lại cũng không sao đâu.”
Chân Diệu lắc đầu cười cười: “Không cần, thực ra tự mình làm thì thoải mái hơn. Thế tử, ngươi đi ra ngoài luyện công buổi sáng sao?”
La Thiên Trình từ bên ngoài bước vào, sắc mặt hồng hào, tinh thần xem ra vô cùng tốt. Chân Diệu nhìn thấy trước kia hàng ngày sau khi tập luyện xong, nét mặt nàng cũng không khác thế là mấy, liền thuận miệng hỏi một câu.
Ngược lại thì La Thiên Trình hơi ngơ ngác một chút, mới nói: “Đúng, thói quen buổi sáng hàng ngày của ta là vận động tay chân một chút.”
Nhưng trong lòng hắn có chút tò mò, Chân Diệu làm sao nhìn ra được vậy, chỉ là hai người còn chưa tới tình trạng biết gì nói đấy, đương nhiên là không có truy hỏi nhau.
Phép tắc là khi ăn không được nói chuyện, hai người cầm lấy đũa yên lặng bắt đầu ăn.
Chân Diệu thấy tốc độ ăn của La ThiênTrình cực nhanh, ăn xong hai cái chân gà mà vẫn duy trì được cái tư thế tao nhã hiếm có , lại ăn hơn phân nửa con gà luộc mà còn chưa có ý định dừng lại, Chân Diệu há miệng đầy kinh ngạc.
Đây quả thật là Thế tử phủ Quốc Công, không phải là quỷ đói sao?
Bỗng một cái tơ bạc cuốn rơi vào trong chén.
Chân Diệu kinh ngạc nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình có chút không được tự nhiên mà nói: “Là do ta sơ ý, nên mới chuẩn bị hơi ít đồ ăn thanh đạm như vậy. Cái tơ bạc cuốn này cũng không tệ lắm, nàng nếm thử xem.”
Sau đó chiếc đũa duỗi ra, rồi quay trở lại món gà quay rồi.
Lập tức cái đùi gà kia cũng không còn nữa rồi, Chân Diệu nhanh tay lẹ mắt kẹp lấy một cái cánh gà.
La Thiên Trình có chút ngạc nhiên.
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân trong phủ mới sáng sớm mà đã ăn thịt đấy, hình như bọn họ chỉ cần ăn một chén cháo tổ yến đường phèn là đã no rồi.
“Cái chân gà này nhìn xem cũng không tệ, ta nếm thử xem sao.” Chân Diệu mặt dày mày dạn cầm cái chân gà vừa kẹp được lên bắt đầu ăn.
Nàng cũng là người không được ăn thịt thì cảm thấy không vui àh, dựa vào cái gì mà hắn ăn xong chân giò, ăn gà luộc, mà nàng lại chỉ có thể ăn tơ bạc