Nhìn quyển sách dầy cộp, Bách Linh tức giận không chịu nổi: “Đại nãi nãi, nô tỳ rốt cuộc đã nhìn ra, Nhị phu nhân rõ là làm khó ngài mà, chẳng phải vẫn nói Nhị phu nhân đối với Thế tử còn tốt hơn con ruột sao, xem ra đều là nói lung tung thôi.”
Tử Tô lườm Bách Linh, khuyên Chân Diệu: “Đại nãi nãi hãy bình tĩnh, chuyện quản gia dính dáng đến lợi ích của rất nhiều người, cũng không nhất định là ý của Nhị phu nhân.”
Cô nương không có tâm tư, sợ không giấu được chuyện, nếu nhận định Nhị phu nhân không có lòng tốt, nói không chừng sẽ để lộ.
Nhị phu nhân mặc dù không phải mẹ chồng nhưng cũng là trưởng bối, còn quản gia mười năm rồi, đắc tội bà ta thiết nghĩ cô nương sẽ không qua dễ dàng.
Chân Diệu nghe hai người nói nhưng không lên tiếng chậm rãi nhìn danh sách.
Trong sách ghi đầy đủ tất cả tính dánh, tuổi, cuộc đời hạ nhân.
Sách dầy như vậy muốn tìm thông tin các quản sự cũng mất không ít công sức.
A Loan thấy thế lại đốt hai ngọn đèn, bên trong nhất thời sáng hơn nhiều.
Chân Diệu đang cầm danh sách đi đến bàn ngồi xuống: “A Loan, đem đại loa của ta đến đây (bút kẻ mày), Tử Tô, gọi Tước Nhi đến đây.”
A Loan là một người trầm tĩnh thỏa đáng, nghe Chân Diệu nói vậy không chút chần chờ mở tráp trang điểm lấy đại loa, Tử Tô cũng trầm ổn, ra ngoài gọi Tước Nhi vào.
“Đại nãi nãi, ngài gọi nô tỳ?” Tước Nhi khẽ đi tới hành lễ.
Chân Diệu đặt danh sách sang một bên: “Tước Nhi, ta nhớ thời gian trước ngươi có làm cầu lông ngỗng, bây giờ còn dư không?”
“Có ạ.” Tước Nhi liên tục gật đầu.
“Mang đến cho ta.” Chân Diệu phân phó xong liền cầm danh sách lên xem.
Không lâu sau, lông ngỗng và đại loa được mang tới.
Chân Diệu lấy một xấp giấy, dùng lông ngỗng chấm vào đại loa, một bên nhìn danh sách, một bên viết lên xấp giấy.
Mấy nha hoàn nhìn vậy âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Tước Nhi không nhịn được hỏi: “Đại nãi nãi, ngài sao lại dùng lông ngỗng viết chữ?”
Tâm tình Chân Diệu không tệ, nhếch môi: “Như vậy chữ sẽ nhỏ hơn. Ách, hôm nay là A Loan trực đêm đi. Các ngươi đều đi nghỉ đi, A Loan lưu lại là được.”
Mấy nha hoàn nhìn nhau.
Cô nương làm sao vậy, bị làm khó mà thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ.
Lẽ nào cô nương trời sinh có tài đọc sách?
Tâm tình kính nể tự nhiên nảy sinh, mấy nha hoàn dưới sự hướng dẫn của Tử Tô yên lặng lui xuống.
Chân Diệu cúi đầu múa bút thành văn, khóe miệng không nhịn được cong cong.
Loại cảm giác thân thiết trước thi mới ôm chân phật này là sao a?
Đêm dần khuya, cây nến to băng cánh tay cũng đã đốt bốn ngọn, bên trong vẫn sáng như ban ngày.
Ánh nến tỏa ra, bóng người mảnh khảnh in lên sa song đong đưa.
Tách một tiếng tâm nến bùng lên, A Loan cầm kéo cắt tâm nến, ánh nến càng thêm sáng, nàng yên lặng lui sang một bên, khẽ quạt cho Chân Diệu.
Chân Diệu dừng bút, dụi dụi mắt: “A Loan, không thì ngươi ngủ trước đi.”
“Chờ Đại nãi nãi ngủ rồi nô tỳ ngủ.” A Loan không nhanh không chậm nói.
Chân Diệu thấy thế cũng không khuyên nữa, chuyên tâm viết.
Tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, tiếp theo là tiếng mành được nhấc lên.
Chân Diệu tập trung viết không nghe được.
A Loan quay đầu thấy La Thiên Trình vào.
Hắn mặc trực chuyết màu xanh, tóc buộc lên đơn giản, mặt lạnh tanh như sương đêm hoặc giống ánh trăng thanh lãnh.
A Loan không dám nhìn nữa, cúi đầu thi lễ.
La Thiên Trình ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, đứng phía sau Chân Diệu xem nàng đang viết gì.
Chân Diệu ngửi thấy mùi cỏ xanh không khỏi quay đầu, sau đó giật mình kêu: “Thế tử, lúc nào thì đã về rồi?”
Bình thường La Thiên Trình đều trực tiếp vào thư phòng ngủ.
La Thiên Trình bị hỏi thì sửng sốt, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Hắn không thể nói vì hôm nay trong lúc vô tình Chân Diệu đã giúp hắn giải quyết được một chuyện phiền phức, trong thư phòng quạnh quẽ đột nhiên muốn trở về xem một chút.
“A Loan, ngươi đi xuống trước đi.” Chân Diệu bảo A Loan lui xuống.
Chờ A Loan vừa ra khỏi cửa, đặt bút xuống, thần thần bí bí hỏi: “Thế tử, trở về có chuyện gì?
La Thiên Trình không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nàng rốt cuộc tỏ vẻ thần bí gì a, lẽ nào một người chồng về phòng còn cần có chuyện gì sao?
Nghĩ đến đây, chống lại cặp mặt trong trẻo đầy tò mò kia, đột nhiên nổi tâm tư trêu cợt: “Trở về…… tìm nàng ngủ.”
Nói rồi bên tai không nhịn được phiếm hồng, lại nhìn chằm chằm xem đối phương có phản ứng gì.
Ai biết Chân Diệu nghe vậy chỉ a một tiếng: “Thế tử ngủ trước đi, ta phải viết xong mấy cái này rồi mới ngủ được.”
Khóe miệng tươi cười của La Thiên Trình cứng đờ, ánh mắt rơi vào mỗ nữ có chút bất đắc dĩ.
Hắn sao lại quên đây chỉ là một tiểu nha đầu đây, nào hiểu cái gì.
Đột nhiên có chút buồn bực, loại cảm giác đùa giỡn đối phương nhưng đối phương không biết thật quá biệt khuất!
Cảm thụ được cái nhìn nóng rực của mỗ nam, Chân Diệu cúi thấp đầu, sau đó nhìn về phía La Thiên Trình sắc mặt biến thành màu đen: “Thế tử, ngài đang nhìn gì?”
Hắn nhìn chằm chằm vào trước ngực mình rốt cuộc là muốn cái gì!
Thấy nàng tức giận, La Thiên Trình ngược lại nở nụ cười, vuốt cằm nói: “Ta đang nhìn, chỗ đó có phải đang ngủ đông không….. ha ha ha ách, ta đi tịnh phòng rửa một chút.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhanh chóng rời đi, Chân Diệu giận đến nỗi tay run lên, bỏ bút lông ngỗng xuống nắm chặt tay.
Quá tổn thương người!
Bực mình ngồi một hồi, Chân Diệu quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dùng toa thuốc lần trước Thái phi cho.
Vốn chuyện thân thể còn chưa phát dục nàng nghĩ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nhưng hắn lại còn nói chỗ đó của nàng ngủ đông, ngủ đông!
Đây là lời một quân tử nên nói sao?
Nàng nhất định phải đánh trả để nhả ra ngụm ác khí này!
La Thiên Trình rửa mặt về, Chân Diệu đã ngừng bút, chữ viết chằng chịt trên giấy xếp lộn xộn, đặt trên tháp.
“Đây là đang làm gì?” La Thiên Trình tiến đến.
“Hừ.” Chân Diệu quay lưng lại không cho hắn nhìn.
Một bàn tay to, ấm áp đặt lên lưng nàng.
Chân Diệu cả kinh thiếu chút nữa giật bắn lên, thình lình quay lại: “Thế tử, ngài làm gì vậy?”
“Ách, đặt nhầm chỗ.” La Thiên Trình mặt không biểu tình nói.
Chân Diệu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng tuấn tú kia, thầm mắng một tiếng vô sỉ.
Nhưng vì mấy hôm này muốn làm bằng hữu với người ta nhất thời không trở mặt được, chỉ