Chu gia vừa mới thăng làm quản sự khẽ giật mình.
Sáng mai nhất định chọn mua nho mới nhất đưa cho Đại nãi nãi.
Tử Tô đứng sau Chân Diệu cố nén xung động muốn đỡ trán.
Cô nương, ngài cư nhiên quang minh chính đại muốn ăn, muốn ăn!
Dương ma ma không nhịn được mỉm cười, nghĩ đến lúc tới An bá phủ, lần đầu gặp mặt Đại nãi nãi mời bà ăn dưa chuột.
Vẫn còn con nít lắm nhưng so với bà tưởng tượng thì tốt hơn.
Vẻ mặt Chân Diệu nghiêm túc tiếp tục xem sổ sách.
May mà đây đều là sổ thu chi hàng ngày, ngoài việc vừa rồi thì không khác ngày trước lắm, Chân Diệu lật xem một lần rồi đặt xuống.
Có một bà tử đứng ra nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ là Vương gia. Hầm băng trữ băng không đủ, ngài xem số lượng mỗi viện dùng nên điều chỉnh thế nào?”
Nhà giàu đều có hầm băng, mỗi khi mùa đông đến liền trữ tảng băng, đến hè lấy ra dùng.
Vì trữ băng không dễ, đến ngày hè giá băng phá lệ đẩy lên rất cao, nếu tự mình trữ sẽ thiếu, cần phải mua, là một khoản tiêu dùng lớn, có khi có bạc cũng không mua được.
Cho nên một khi phát hiện băng tồn không đủ dùng cho ngày nóng sẽ phải bỏ tiền ra mua băng hoặc dùng tiết kiệm.
Dương ma ma nhìn bà tử.
Bà tử này hỏi rất có ý tứ, trực tiếp hỏi Đại nãi nãi số lượng dùng của mỗi viện nên điều chỉnh thế nào, không hề đề cập đến hai chữ chọn mua, đó chính là hướng dẫn Đại nãi nãi nghĩ đến điều này.
Nhưng Đại nãi nãi quản gia ngày đầu tiên đã giảm bớt lượng băng dùng của các viện chẳng phải là đắc tội hết với các chủ tử sao.
Dương ma ma được lão phu nhân ám chỉ. Muốn xem xem Đại nãi nãi quản gia thế nào, tương lai có thể dùng được không.
Tuy nói bà là phụ trợ quản gia nhưng lại ít mở miệng.
Cứ như vậy tuy Dương ma ma có ấn tượng tốt với Chân Diệu nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn.
“Thiếu băng sao?” Chân Diệu ngạc nhiên.
Đây là một tin xấu.
Thiếu băng thì nàng lấy gì làm sữa tươi hoa quả, còn có băng pho mát nữa?
“Dạ vâng, Đại nãi nãi, nếu dựa theo lượng dùng như lúc trước. Sợ rằng chống đỡ được đến đầu tháng tám sẽ hết băng.” Bà tử quy củ nói.
Có thảm bại của Tiền gia ở phía trước, đắc ý ngày thường không dám lộ ra.
Đầu tháng tám?
Vừa nghe cái này Chân Diệu liền yên tâm.
Đến lúc đó nàng không cần xen vào việc quản gia, có thiếu thì cũng là chuyện khiến Nhị thẩm phát sầu.
Vì vậy vươn tay cầm chén trà trên kỷ uống một ngụm, cười híp mắt nói: “Còn có thể dùng đến đầu tháng tám, hiện tại điều chỉnh lượng dùng làm gì, chờ đến lúc đó ngươi lại bẩm báo.”
Bà tử choáng váng. Một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Đại nãi nãi, sau này còn có gia yến, không nói chính xác được có bao nhiêu khách đến, băng này có hết cũng phải dùng.”
“Ách, như vậy sao……” Chân Diệu tán đồng gật đầu, thống khoái không gì sánh được nói: “Ngươi nói đúng, vậy thì đi mua đi. Mua đủ dùng đến cuối tháng tám.”
Nói xong liếc mắt nhanh vào tiểu sao (phao): “Ta nhớ khoản chi cho băng củi than còn ba trăm lượng này, vậy là đủ rồi!”
Sắc mặt bà tử như táo bón, thiếu chút nữa phun một ngụm máu.
Đại nãi nãi, không thể làm theo ý ngài được, có bao nhiêu ngài tiêu hết bấy nhiêu, xài hết rồi thì sau đó làm thế nào?
Chân Diệu thật không nghĩ đến chuyện sau đó sẽ thế nào, không ở vị trí đó thì không hiểu. Cuối tháng tám nàng cũng không quản gia nữa còn quan tâm nhiều như vậy làm gì, nàng quan tâm nhất là hiện tại có băng làm pho mát lạnh không!
Vì vậy vung tay lên: “Mua trước 200 lượng bạc băng về.”
“Đại nãi nãi. Đây, đây không được đi?” Bà tử vội muốn chết.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy, rõ ràng là hỏi Đại nãi nãi số lượng dùng băng của các viện nên giảm thế nào vì sao lại biến thành bỏ nhiều bạc như vậy mua băng rồi?
Phải biết một hộ bình thường một năm cũng chỉ dùng mấy chục lượng bạc băng, phủ Quốc Công tuy phú quý nhưng cũng không thể phung phí như vậy a!
“Thế nào không được?” Chân Diệu bất mãn, “Băng không đủ dùng, chẳng lẽ muốn tổ phụ, tổ mẫu chịu nóng sao, vạn nhất bị trúng nắng như Nhị thẩm thì phải làm sao?”
Nói đến đây thì bừng tỉnh đại ngộ: “Aizzz, Nhị thẩm nhất định là nghĩ băng không đủ dùng nên không dùng, lúc này mới bị trúng nắng đi? Nói đi, ngày hè trong phòng đều bày đầy băng, bình thường không ra khỏi phòng, đang yên đang lành sao có thể trúng nắng được.”
Vừa nói vừa liếc nhanh vào tiểu sao, thở dài một tiếng: “Nhị thẩm xem bệnh bốc thuốc hết ba mươi lượng bạc đây này, đắt hơn một chậu băng nhiều. Ách, đương nhiên ta không nói Nhị thẩm vì nhỏ mất lớn, Nhị thẩm là người quản gia, một lòng tiết kiệm của chung cũng có thể hiểu được, chỉ là các ngươi là hạ nhân thì phải biết đúng mực. Nếu ta quản gia cũng không thể lại để trưởng bối chịu tội, các ngươi nói có đúng không?”
“Vâng, vâng.” Mọi người trong phòng đều gật đầu như gà mổ thóc.
Chân Diệu khí phách khoát tay: “Vương gia, nhanh đi mua băng về đi, không thể để các chủ tử chịu nóng.”
Bà tử cho đến lúc lui ra vẫn còn choáng váng.
Ai có thể nói cho bà biết vì sao chỉ là muốn Đại nãi nãi giảm lượng băng dùng mà kết quả lại thành cầm hai trăm lượng bạc đi mua băng.
Bà, bà rốt cuộc nên nói thế nào với Nhị phu nhân đây!
Chân Diệu quét mắt nhìn quản sự tức phụ an tĩnh trong phòng, cười tủm tỉm hỏi: “Còn ai có chuyện bẩm báo sao?”
“Không có, không có.” Mọi người trăm miệng một lời nói, không hẹn mà cùng xuất mồ hôi lạnh cả người.
“Nếu như không còn việc gì, mọi người lui đi.”
“Vâng.” Mọi người vội vã lui xuống.
Rời Di An đường một khoảng xa, hai tức phụ thấp giọng nghị luận.
“Chậc chậc, nhìn không ra Đại nãi nãi tuổi còn trẻ, lại là lần đầu quản gia vậy mà lại là cao thủ.”
Một tức phụ khác giật giật khóe miệng: “Đâu phải cao thủ, ta thấy là sát thủ thì có.”
“Aizz, bất kể là cao thủ hay sát thủ, ta thấy mấy ngày này ta phải đàng hoàng chút.”
“Đúng vậy.”
Hai tức phụ sóng vai đi.
Trong phòng khách hết người, Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Dương ma ma: “Mọi chuyện đã xong, ta còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì cơ. Vẫn là ánh mắt Nhị thẩm tốt, biết chọn người. Hôm nay nếu không có Vương