Edit Vi Vi
“Vớ vẩn!” Lần đầu tiên La Nhị lão gia mất bình tĩnh trước mặt lão phu nhân mà hét lên.
Cứ như bị dọa sợ, Chân Diệu ngơ ngác nhìn La Nhị lão gia một cái, sau đó lôi kéo góc áo của lão phu nhân: “Tổ mẫu ——”
Sắc mặt Lão phu nhân vốn đang căng thẳng bỗng cứng đờ.
Con bé này, không biết bà đang tức giận sao?
“Tổ mẫu, Nhị thúc tức giận như vậy, có phải do cháu nói sai rồi không?”
“Tổ mẫu ——”
Lão phu nhân nhăn mặt lại.
Thật sự đủ rồi, còn có để cho người ta tức giận cho đàng hoàng hay không đây!
Nhìn Chân Diệu tội nghiệp như thế, lão phu nhân thầm hít một hơi, mới nói: “Cháu nói cũng không tính là sai.”
Sau đó nhìn La Nhị lão gia: “Lão Nhị, con làm thúc bá, đừng suy xét mọi chuyện giống như đứa trẻ không hiểu gì thế.”
Lúc đầu thì lão phu nhân còn khiếp sợ vì lời Chân Diệu nói, nhưng sau khi định thần lại rồi thấy người một nhà chi thứ hai hùng hổ gây sự thế cũng thấy khó chịu rồi.
Chân thị là cô dâu, ngay cả người làm mẹ chồng cũng không dễ nói nặng, tránh cho con dâu mới da mặt mỏng không chịu nổi, tỏ vẻ phủ Quốc Công hà khắc.
Càng đừng nói người làm thím và thúc bá này rồi.
Trước mặt một đám trẻ, câu nói này khiến La nhị lão gia đỏ mặt tới mang tai, đồng thời giật mình.
Lời Chân thị nói, đột nhiên nghe thì có vẻ lý sự, nhưng nếu nghiên cứu kỹ ra thì đã bất giác dẫn người ta tới một phương hướng.
Ngựa nổi chứng, không phải vấn đề là ngựa thì chính là người đánh xe, mà dù là loại nào thì người quản gia đều có tránh nhiệm.
Phủ Quốc Công chẳng phải chính do Điền thị vợ lão quản còn gì!
La Nhị lão gia liếc nhìn Chân Diệu thật kỹ, đáy lòng phát rét.
Rõ ràng nói lời vớ vẩn ngang ngạnh này, suy cho cùng, lại muốn quấn lấy cả phòng của lão, rốt cuộc Chân thị vô ý hay giả trư ăn hổ?
Dù thế nào, chuyện này cũng không thể không truy tra được, chỉ có thể nuốt hoàng liên này xuống.
Điền thị còn muốn nói gì, La nhị lão gia lặng lẽ nháy mắt.
Nhị lang và Tam lang nghe ra ý cảnh cáo trong lời của lão phu nhân. Dù không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng trừng Chân Diệu.
Lão phu nhân vốn đang phiền lòng bởi chuyện tứ hôn, thấy sóng ngầm bắt đầu khởi động thì nhíu mày: “Lão Nhị. Điền thị, ta biết, hôn sự của Nguyên nương thật sự ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đã có thánh chỉ, ngày mai còn phải vào cung tạ ơn, hiện tại các con về chuẩn bị đi, chỗ Nguyên nương, Điền thị con quan tâm hơn vào.”
Lão phu nhân cân nhắc từng câu từng chữ, chỉ sợ ở trong chính nhà mình, cũng không dám tỏ ra chút bất mãn nào với hôn sự này. Nếu không, nhỡ mà bị người ta nghe được sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho phủ Quốc Công.
Người ở đây đều không phải người ngu, hơi tỉnh táo lại đều hiểu ý lão phu nhân.
La Nhị lão gia dẫn đầu nói: “Mẫu thân yên tâm, con trai hiểu được.”
Lão phu nhân xua tay: “Vậy thì đi xuống hết đi.”
Dừng một chút nói: “Vợ đại lang, cháu ở lại. Ta nói mấy câu.”
Mọi người lui ra, trước khi đi thì nhìn Chân Diệu với vẻ mặt khác nhau.
Chân Diệu không nhìn ánh mắt của những người khác, chỉ trao đổi ánh mắt với La Thiên Trình, cho hắn biểu cảm yên tâm.
Lại không ngờ sắc mặt La Thiên Trình còn đen hơn, vội vàng xoay người đi khỏi.
Để lại Chân Diệu chẳng hiểu ra sao, một lúc lâu mới quay đầu, gượng cười hỏi: “Tổ mẫu. Ngài có gì sai bảo?”
Nhìn gương mặt tươi cười như hoa này, lão phu nhân thở dài: “Vợ đại lang, Đại lang có tốt với cháu không?”
Hiển nhiên Chân Diệu không hề ngờ tới lão phu nhân hỏi cái này, sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu: “Tốt ạ.”
Dường như đã lâu rồi hắn không toát ra ý muốn bóp chết mình.
Kết bạn ăn cơm còn rất khoái trá.
Thấy vẻ mặt nàng như thế, lão phu nhân không khỏi thấp thỏm.
Không phải Chân thị thực sự vô ý với Đại lang, ngược lại vừa thấy đã yêu Nhị vương tử của Man Vĩ quốc đấy chứ?
Nghe nó đã nói cái gì. Lại có thể không cần Nguyên Nương chịu trách nhiệm, bản thân mình gả đến Man Vĩ quốc!
“Nhị vương tử kia——” lão phu nhân há mồm, nhưng bây giờ không biết nên nói như thế nào.
Chân Diệu kinh ngạc nhìn tới đây.
“Nhị vương tử kia dù cứu cháu, nhưng dù sao cháu cũng là phu nhân của thế tử phủ Quốc Công, sau này quên việc này đi.”
Lão phu nhân quyết định điểm đến là dừng.
“Vâng.” Chân Diệu biết điều gật đầu.
“Khoảng thời gian này cứ ở yên trong phủ đi nhé.”
“Vâng.” Chân Diệu tiếp tục gật đầu. Thái độ tương đối đàng hoàng.
Lão phu nhân bế tắc, nói không được nữa: “Vậy cháu trở về đi thôi.”
Lúc này Chân Diệu mới ngẩng đầu, cười híp mắt hỏi: “Tổ mẫu, cháu dâu còn làm mì trường thọ, ngài có muốn nếm thử không?”
Lão phu nhân. . . . . .
Đứa nhỏ này, lòng dạ rốt cuộc rộng rãi cỡ nào chứ! A?
“Vậy thì mang một bát lên đi.”
Này, rốt cuộc mình đang nói cái gì?
Lão phu nhân yên lặng rơi lệ, cảm giác mình bị đứa cháu dâu hay lệch nhịp này đưa vào rãnh rồi.
Nhưng đáy lòng không khỏi dâng lên tia ấm áp khó tả.
Hôm nay là chỉnh thọ sáu mươi của bà, bình địa kinh lôi, bao nhiêu ồn ào náo động cuối cùng chỉ còn lại canh thừa thịt lạnh, người đi chè lạnh, lại có ai còn nhớ mang cho bà một bát mỳ trường thọ đây.
Chân Diệu vừa rời khỏi, lão phu nhân lại nói với Hồng Phúc: “Đi gọi Vân Liễu ở Thanh Phong tới.”
Không lâu sau, Vân Liễu vén mành mà vào, quỳ xuống: “Vân Liễu ra mắt lão phu nhân.”
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
Tất cả nha hoàn hầu hạ trong nhà đều lui ra, chỉ còn lại có lão phu nhân và Vân Liễu.
“Vân Liễu, ngươi đứng lên mà nói.”
Vân Liễu đứng lên, trong lòng hơi thấp thỏm.
Từ sau chuyện bàn đu dây, Thanh Phong đường đổi hơn nửa người, mình là số ít được giữ lại, cũng không biết lão phu nhân gọi đến rốt cuộc có chuyện gì.
“Vân Liễu, Thế tử và Đại nãi nãi như thế nào?”
“Dạ?” Vân Liễu sững sờ, phút chốc chưa hiểu được ý lão phu nhân.
Đối với một đứa nha hoàn, lão phu nhân không để ý, nói thẳng: “Thường ngày Thế tử ngủ ở đâu, giữa hai vợ chồng họ —”
Vân Liễu thoáng cái đã hiểu, mặt đỏ bừng, nói lắp bắp: “Lão, lão phu nhân, từ lúc Đại nãi nãi ngã từ bàn đu dây xuống, Thế tử không cho những người chúng con vào phòng Đại nãi nãi nữa . . . . . .”
Lão phu nhân sa sầm mặt: “Làm sao, nhất định phải vào phòng mới có thể nhìn ra cái gì sao?”
Vân Liễu bị dọa sợ đến mức giật nảy mình, bất cứ giá nào nói: “Bẩm, bẩm lão phu nhân, hầu gái cảm thấy Thế tử gia và đại nãi nãi cũng không tệ lắm, sau khi hạ nha, nếu không nghỉ ở thư phòng