Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Chân Diệu cưỡi Hồng Vân đi theo sau đại bộ đội săn bắn.
Những lang quân kia giục ngựa lao nhanh, kinh động thú vật đang di chuyển bốn phía chạy trốn.
Các nữ quyến thì tay cầm dây cương, tốp năm tốp ba cưỡi ngựa đi, nói cười cùng một chỗ, nhàn nhã thật giống như đi ra ngoài đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh).
“Chân muội muội, muội không biết, ngoại tử (chồng) hôm qua lại khen không dứt miệng món canh nấm thịt chồn băm muội làm đấy. Nữ công trù nghệ, lúc chưa lấy chồng ta cũng luyện qua đấy, làm sao lại không có tâm tư linh xảo như muội vậy.” Giang thị cưỡi một con ngựa màu lông xám bóng nhoáng góp lời.
Hai con ngựa cách gần nhau, Hồng Vân ghét bỏ quay đầu, con ngựa màu xám kia là thứ lợi hại đấy, trực tiếp dụi Hồng Vân một cái, nhắm trúng Hồng Vân hí dài một tiếng.
“Thành thật một chút!” Giang thị vỗ vỗ lưng ngựa.
Con ngựa màu xám lúc này mới an phận xuống.
“Chắc do hứng thú. Cầm kỳ thư họa, nữ công trù nghệ, đều thử qua mới phát hiện đối với trù nghệ càng cảm thấy hứng thú, dường như cũng càng có thiên phú hơn.” Chân Diệu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới trả lời.
Khứu giác của nàng linh mẫn, trời sinh thích hợp kỹ nghệ trù nghệ cùng điều chế hương liệu, muốn nói hứng thú, vậy cũng chỉ có trù nghệ rồi.
Có thiên phú có hứng thú lại có rất nhiều thời gian, nào có đạo lý học không tốt.
“Thiên phú ah ——” Giang thị có chút tiếc nuối, “Vậy thì không có cách nào rồi.”
Sau đó vừa cười: “Như vậy cũng tốt, trở về ngoại tử lại giễu cợt ta, ta nói cho hắn biết, đây chính là thiên phú, mới không phải ta không dụng tâm.”
Giang thị mặt tròn, cười cười lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, tính tình lại sảng khoái, nhìn đặc biệt làm cho người khác vui vẻ.
Chân Diệu cười nói: “Giang tỷ tỷ chắc chắn cũng có chỗ mình am hiểu.”
“Thật sao?” Giang thị nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.”Vậy Chân muội muội muội đoán thử coi xem, ta am hiểu cái gì?”
“Là cưỡi ngựa sao?” Ánh mắt Chân Diệu rơi vào trên con ngựa màu xám cao lớn cường tráng Giang thị ngồi bên trên.
Ngựa tốt như vậy, nữ tử tầm thường có thể không khống chế được.
Giang thị vỗ tay cười to: “Chân muội muội. Muội đoán được thật chuẩn.”
Nói xong giơ roi ngựa lên: “Muốn cùng ta tỷ thí một trận hay không?”
Chân Diệu trung thực lắc đầu.
Hôm nay phu quân đại nhân dặn dò nhiều lần, không cho phép chạy loạn, nàng vẫn nên nghe lời thì tốt hơn, tránh hắn lại giận dỗi.
Lại nói, cưỡi ngựa cũng thực sự không phải việc nàng am hiểu.
“Chân Tứ, muốn phi ngựa hay không?” Quận chúa Sơ Hà giục ngựa chạy tới.
Chân Diệu một ngón tay chỉ Giang thị: “Vừa vặn các ngươi đi cùng đi, Giang tỷ tỷ rất biết cưỡi ngựa.”
Quận chúa Sơ Hà quét qua Giang thị. Khẽ nâng cái cằm, tôn quý từ trong xương của nữ nhi tôn thất lơ đãng toát ra.
Giang thị là người Yến Giang, không thuộc về phạm vi khuê tú kinh thành, năm trước sau khi gả tới mặc dù cũng kết bạn với không ít người, nhưng Quận chúa Sơ Hà là tiểu nương tử chưa lấy chồng, đương nhiên xuất hiện không nhiều lắm cùng phu nhân đã kết hôn.
“Ngươi có thể cưỡi ngựa?” Đối với người xa lạ, quận chúa Sơ Hà từ trước đến nay là sắc mặt không chút thay đổi.
Giang thị cũng không luống cuống, khẽ khom người trên ngựa đã thành lễ, sau đó cười ra một đôi má lúm đồng tiền: “Có thể.”
Sảng khoái như vậy, Quận chúa Sơ Hà lập tức hào hứng, thúc vào bụng ngựa nói: “Đi, chúng ta chạy một lần!”
Hai con ngựa chiến một xám một trắng chạy vội đi ra ngoài, móng ngựa bắn lên một đường bụi mù, hai nữ tử trên lưng ngựa đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Chân Diệu cười tủm tỉm xem, từ trong tay áo lấy ra một khối bánh ngọt bạc hà ăn.
Phù một tiếng cười khẽ.
” Phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công lại đang ăn cái gì ngon hay sao?”
Nữ tử đặt câu hỏi lập tức cưỡi ngựa trắng, chẳng biết lúc nào tới gần.
Một trong những tùy tùng bên cạnh nhắc nhở: “Còn không bái kiến Ngô Quý phi.”
Trong miệng Chân Diệu còn đút bánh ngọt, nghe xong nội thị nhắc nhở, thiếu chút nữa quỳ.
Nàng ăn cái gì, sao lại dẫn đến một đại thần như vậy.
Dù sao mặt cũng mất rồi, ăn như hổ đói thì càng không thỏa đáng, Chân Diệu dứt khoát chậm rãi nuốt bánh ngọt xuống, mới làm lễ.
Ngô Quý phi giống như cười mà không phải cười: “Xem ra phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công quả nhiên là tinh thông trù đạo, Bản cung vẫn muốn hỏi một chút, đậu hũ thối ăn ngày ấy, làm như thế nào đây?”
“Nếu nương nương thích, trở về ta ghi lại cách làm.”
Ngô Quý phi này trông dễ ở chung hơn Quý Phi trước kia chút ít. Nhưng Chân Diệu cũng không muốn dây dưa nhiều với mấy quý nhân này.
“Chỉ là hương vị không dễ ngửi, ngày ấy ăn xong, cái kia mùi vị còn kéo dài không tiêu tan, làm hại ta súc miệng mấy lần mới dám nói chuyện với Hoàng Thượng.”
Chân Diệu lại từ ống tay áo lấy ra một khối bánh ngọt hình thoi màu xanh lá: “Nếm thử đậu hũ thối rồi, có thể ăn cái này.”
Một khối kia cũng chỉ lớn bằng nửa ngón tay, màu xanh óng ánh, Ngô Quý phi cười hỏi: “Đây là bánh ngọt ngươi vừa ăn sao? Tên là gì vậy?”
” Bánh ngọt bạc hà.”
“Cho Bản cung nếm thử.” Ngô Quý phi vươn tay.
“Nương nương ——” Nội thị nhắc nhở.
Ngô Quý phi thu lại vui vẻ: ” Phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công còn có thể hại ta hay sao? Lắm miệng!”
Không nghĩ tới Chân Diệu lại thu bánh ngọt bạc hà về.
Ngô Quý phi sững sờ.
Chân Diệu cười tủm tỉm nói: “Nương nương, bánh này ta đều chạm qua rồi, không dám đưa cho nương nương ăn. Đợi sau đó lại đem cách làm bánh ngọt bạc hà cùng cách làm đậu hũ thối cùng đưa đi cho ngài.”
Đồ ăn không thể đưa linh tinh, thực tế một khi có liên quan đến người trong nội cung, chút thường thức ấy nàng vẫn phải có.
Thái Tử Phi Thư Nhã vẫn thờ ơ lạnh nhạt xiết chặt ánh mắt, giục ngựa tới, trước chào hỏi Ngô Quý phi, sau đó mỉm cười nhìn Chân Diệu: ” Phu nhân Thế tử, hồi lâu không thấy, khí sắc càng ngày càng tốt rồi, mấy ngày nay vẫn muốn tìm ngươi tự ôn chuyện đây.”
Ngô Quý phi bỗng có hứng thú: “Thế nào, Thái Tử Phi và phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công là bạn cũ sao?”
Con mắt Thái Tử Phi xoay chuyển: “Quý Phi nương nương còn không biết, lúc phu nhân Thế tử chưa lấy chồng, còn ở trong cung một thời gian, cùng Chân thái phi đấy, chính là lúc ấy chúng ta từng có vài lần duyên phận.”
Ngô Quý phi này là một tiểu mỹ nhân phiên vương tiến cống cuối năm ngoái, xuất thân từ dân gian, Chiêu Phong Đế lại sủng ái vô cùng, không đến một năm thời gian ngồi cao ở vị trí Quý Phi, chấn kinh rớt cằm vô số người.
Trong lòng Thái Tử Phi kiêng kị Ngô Quý phi, nàng cũng là nữ tử, biết rõ Ngô Quý phi có thể đi đến một bước này, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Quả nhiên Ngô Quý phi nghe thấy tiếng đàn biết nhã ý, trong mắt nước sóng lân lân: “Thì ra Chân thái phi là trưởng bối của phu nhân Thế tử sao?”
Ánh mắt trong suốt rơi vào trên da thịt trắng nõn bóng loáng như gấm tuyết của Chân Diệu, hiện lên dị quang.
“Thái phi là cô tổ mẫu của ta.”
Ngô Quý phi cười đến ý vị thâm trường: “Khó trách. Phu nhân Thế tử băng cơ ngọc phu này, không khác Thái Phi là bao.”
Thái Tử Phi che miệng mà cười: “Diện mạo phu nhân Thế tử vẫn rất giống Thái Phi, Thái Phi thấy phu nhân Thế tử, chắc chắn như thấy con gái của mình.”
Chân Diệu âm thầm liếc mắt.
Thái Tử Phi này, giống như hận không thể khiến cho Ngô Quý phi biết, Chân Thái phi đối đãi với nàng bằng ánh mắt khác, truyền không ít bí phương dưỡng nhan.
Chân Thái Phi bối phận cao, thân phận tôn quý, khiến nữ tử điên cuồng những đơn thuốc kia không thể làm gì.
Nhưng đến chính mình, chính là mang ngọc có tội rồi.
Thái Tử Phi này, thật là quá xấu rồi.
Chân Diệu có chút mất hứng, nhấp môi nói: “Thái Phi thấy ta, chắc chắn sẽ không giống như thấy con gái đâu.”
“Sao có thể chứ? Ta xem Thái Phi đối với phu nhân Thế tử có thể nói không bình thường.”
“Đó là coi ta làm cháu gái mà.” Chân Diệu không mềm không cứng chọc Thái Tử Phi một cái.
Ánh mắt Ngô Quý phi nhìn về phía Chân Diệu lại thêm vài phần thâm ý.
Nàng đã bái kiến vị Thái Phi trong nội cung kia, , thật đúng là nhân vật y hệt phi tử thần tiên.
Đây cũng là nguyên nhân ngày ấy nghe nói cái đậu hũ thối kia là phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công làm, nổi lên hào hứng nếm thử.
Hôm nay có được cơ hội nói chuyện với nhau, quả nhiên đồn đãi không giả, vị phu nhân Thế tử này rất giống Chân thái phi.
Thì ra, Chân Thái phi truyền những phương thuốc dưỡng nhan kia cho Chân thị sao?
Ngô Quý phi là nữ tử bình dân, có thể có phong quang hôm nay, quá biết rõ sự quan trọng của nhan sắc một nữ nhân.
Thái Phi là trưởng bối, lại có quan hệ tốt với Thái Hậu, cầu phương thuốc là không có cửa, Chân thị ở đây, vẫn tiện ra tay.
“Làn da của phu nhân Thế tử do dùng phương thuốc của Thái phi dưỡng thành a, nhớ rõ lần đó gặp ngươi trong cung, hình như còn chưa tốt như vậy.” Thái Tử Phi rốt cục không nhịn được chọc ra.
Khi đó, da thịt Chân thị vẫn không khác tiểu nương tử bình thường, chính mình hỏi chuyện phương thuốc, nàng ta chết sống không thừa nhận, nhưng lại nhìn bộ dáng da thịt thắng tuyết của nàng hôm nay, hoàn toàn là lừa gạt quỷ đây.
Trong lòng Thái Tử Phi ngầm buồn bực, chỉ cảm thấy Chân Diệu không có đặt