Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Hồ quản gia gật đầu: “Nói với phu nhân là ta biết rồi.”
Nha hoàn kia lại không đi, mà đi tới trước mặt Chân Diệu nhẹ nhàng thi lễ: “Vị phu nhân này, phu nhân chúng ta mời ngài vào trong nói chuyện.”
Chân Diệu nhìn La Thiên Trình một cái.
Mặt mày La Thiên Trình nhu hòa xuống: “Đi đi.”
Chân Diệu lúc này mới đi theo nha hoàn vào bên trong.
Hồ phủ cũng không tính là lớn, tổng cộng có ba tòa nhà, hai hàng sương phòng hậu viện nam bắc nhìn bộ dáng dường như vừa đổi mới, trong viện trồng vài cây lựu cùng một lùm chuối tây, quét dọn chỉnh tề gọn gàng.
Chân Diệu được nha hoàn dẫn lên bậc thang, một phụ nhân tuổi còn trẻ liền đi ra đón, chưa nói đã cười: “Khách quý đến rồi, phu quân ta không có ở nhà, thật sự là thất lễ.”
Chân Diệu bèn cẩn thận đánh giá phụ nhân này một cái.
Tuổi ngoài hai mươi, mặt thon dài, mày lá liễu, tướng mạo cân xứng hòa hợp, mặc một thân áo tay nhỏ màu đỏ nhạt, càng tôn lên màu da trắng nõn.
Không thể nói là người quá xinh đẹp, nhưng bù lại vui vẻ thanh tú.
Phụ nhân trẻ tuổi đồng thời cũng đang đánh giá Chân Diệu.
Chỉ là một kiện áo vải xanh váy trắng bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác tôn lên mái tóc như mực của nữ tử, làn da thắng tuyết, mặt như hoa đào tháng ba, dung nhan như ánh bình minh đầy trời, dường như sự xinh đẹp trên đời đều tụ tập lên người nàng.
Đôi mắt phụ nhân trẻ tuổi xoay chuyển, thầm nghĩ người như vậy cũng thật hiếm thấy, nghe nói Kim gia Thanh Dương sắp tới chính là công tử Kim gia, vị này có thể cùng đi theo đích thị là rất được sủng ái, cũng không biết là thị thiếp của công tử kia hay là ngoại thất nữa.
Về phần chính thất, nàng lại chưa từng nghĩ đến, ở gia đình lớn, coi trọng việc lấy vợ lấy hiền, cưới thiếp nạp mỹ. Nếu diện mạo vợ cả như vậy, xã giao nhân tình lui tới bị người có tâm nhìn chòng chọc, vậy không phải là rước họa sao? Vả lại, cũng không có đạo lý vợ cả đi theo ra ngoài.
Phụ nhân trẻ tuổi mang nụ cười trên mặt. Trong mắt lại nhiều thêm mấy phần xa cách, chào hỏi: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy mỹ nhân như muội tử thế này đấy. Mau vào phòng ngồi.”
Kim gia Thanh Dương không thể đắc tội, một thị thiếp, trong lòng nàng thật ra rất chướng mắt.
Thái độ phụ nhân trẻ tuổi biến hóa vi diệu khiến Chân Diệu giật mình, sau đó hiểu rõ.
Ai, quá đẹp quả nhiên không có bằng hữu!
Phụ nhân trẻ tuổi đưa Chân Diệu vào trong phòng. Ngồi trên giường mỹ nhân nói: “Muội tử gọi ta một tiếng Hồ tỷ tỷ là được.”
Chân Diệu biết nghe lời phải, cười một tiếng lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Hồ tỷ tỷ. Ngài có thể gọi ta là A Tứ.”
Đây là ý không muốn tiết lộ danh tính .
Phía ngoài người xấu nhiều lắm, không thể không phòng a.
Rơi vào trong tai Hồ thị thì lại càng khẳng định suy đoán của mình, quả nhiên là tiện tịch, ngay cả tên họ cũng không có. Nói không chừng là mua được, lập tức nụ cười lại phai nhạt mấy phần.
Chân Diệu cảm thấy thật quỷ dị.
Có điều nghĩ tới tầm quan trọng của chuyện này với La Thiên Trình, nàng vẫn kiềm chế tính tình hàn huyên cùng Hồ thị.
Hồ thị lại hỏi tình huống Kim gia Thanh Dương.
Chân Diệu hiển nhiên không biết, hỏi đến cũng chỉ có thể cười ha ha.
Trong mắt Hồ thị lại mang theo sự xem thường, quả nhiên là ngoại thất, không biết chút gì về Kim gia.
Chân Diệu run rẩy tim gan.
Thái độ này lại ác liệt hơn rồi, chẳng lẽ là vì hỏi gì cũng không biết, nên phụ nhân này nổi lên lòng nghi ngờ?
Nếu nghi ngờ thì nàng ta xem thường cái gì chứ? Sao không trực tiếp thử dò xét?
Hai người đều có tâm tư, không khí bèn lạnh xuống.
Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng khóc rống, ngay sau đó một tiểu oa nhi vọt vào, nhào vào lòng Hồ thị khóc: “Mẹ, hoa cao khó ăn quá ——”
Nha hoàn đi theo phía sau mang vẻ mặt lúng túng: “Phu nhân, ca nhi chê hoa cao hôm nay không làm hình hoa phía trên.”
Thấy nhi tử khóc, Hồ thị nhíu mày: “Thường ngày mặt trên hoa cao không phải đều in thành hình hoa hồng sao?”
“Họ nói là khuôn hỏng nên không in.”
Tiếng trẻ con khóc càng lớn hơn nữa: “Mẹ, con muốn ăn hoa cao hình hoa hồng!”
Hồ thị mang vẻ mặt lúng túng nhìn về phía Chân Diệu: “Khiến muội tử chê cười. Đứa nhỏ này bị chiều hư rồi.”
Chân Diệu khoát khoát tay: “Trẻ con đều như vậy mà.”
Chỉ là đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, cũng không phải lúc biết nhận thức lúc nào nên buông tay.
Thấy mẫu thân không để ý tới mình. Tiểu oa nhi khóc càng thảm, nức nức nở nở, có dấu hiệu thở không ra hơi.
Hồ thị luống cuống, vừa vỗ lưng tiểu hoa nhi, vừa nói: “Còn không mau đi mời đại phu!”
Lúc này Chân Diệu mới nhìn kỹ một chút, phát hiện đứa bé kia gầy đến đáng thương.
Cái bộ dáng này, nếu nàng cứ ngồi thờ ơ như vậy ngược lại thật xấu hổ, bèn đi qua nói: “Ca nhi không sao chứ?”
Lúc này trong lòng Hồ thị không dễ chịu, cũng bất chấp thái độ với thân phận của Chân Diệu, thêm việc nam chủ nhân không ở nhà, nàng không có ai dựa vào, bèn không nhịn được nói ra nỗi khổ với Chân Diệu: “Đứa nhỏ này khi còn bé bệnh nặng một trận, vẫn luôn điều dưỡng cẩn thận, ai biết sau đó lại dần không thích ăn cơm lắm.”
“Ca nhi chỉ thích ăn các loại điểm tâm hoa cao?”
Khó trách sinh trong gia đình không lo ăn uống mà vẫn gầy yếu như vậy, hóa ra là kén ăn.
Hồ thị lắc đầu: “Cũng không phải thế, Chương ca nhi chỉ nhìn chút điểm tâm hình dáng hoa văn mới lạ mới ăn được vài miếng, nếu cùng khẩu vị mà không có kiểu dáng xinh đẹp thì thằng bé cũng không ăn một miếng nào.”
“Như vậy à.” Chân Diệu nghĩ nghĩ rồi nói, “Nếu Hồ tỷ tỷ không chê thì ta làm chút ít bánh bao cho Chương ca nhi ăn nhé.”
Có câu nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nếu nàng khuyên được cậu nhóc này lung lạc tốt, ít nhất lúc thân phận bại lộ sẽ không trực tiếp bị đá đi ra ngoài đi.
“Bánh bao?” Hồ thị nhíu mày, “Chương ca nhi cũng không ăn.”
Chân Diệu mím môi cười một tiếng: “Hồ tỷ tỷ không bằng thử một chút, bánh bao ta làm, nói không chừng Chương ca nhi sẽ ăn đấy.”
“Vậy —— được rồi.” Hồ thị gật đầu đáp ứng.
Không mua được hoa cao, chắc chắn Chương ca nhi sẽ ầm ĩ không thôi, ngày đó cũng sẽ không ăn gì, cứ tiếp tục như vậy thì sao được.
“Có điều như vậy thì phiền muội tử quá, thế thì ngại quá.”
“Không đâu, ta rất thích trẻ con.”
“A Hạnh, dẫn. . . . . . Tứ phu nhân đến phòng bếp.”
Tứ phu nhân? Nghe có gì đó không đúng nha.
Chân Diệu chỉ nghi hoặc một chút rồi bỏ qua, hoan hoan hỉ hỉ theo nha hoàn gọi là A Hạnh đến phòng bếp.
Lâu lắm rồi nàng chưa xuống bếp, ngứa tay quá đi.
Vào phòng bếp, nhìn lướt qua một