Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
La Tứ lão gia không trả lời, chỉ nhìn Chân Diệu và La Thiên Trình một cái.
A Hổ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.
Chân Diệu lại nhẹ nhàng cười nói: “Tứ thúc, người cùng Đại Lang trò chuyện trước, cháu sang chỗ Hồ. . . . . . Hồ phu nhân kia xem một chút, xem có gì cần giúp đỡ không.”
Như Hồ phủ này, coi như là tài chủ huyện thành nhỏ, có sản nghiệp đất đai, còn có mấy hạ nhân hầu hạ, nhưng rất nhiều chuyện nữ chủ nhân đều phải tự thân đi làm.
Tỷ như dạ tiệc chiêu đãi khách nhân, nếu là phủ Quốc Công, phân phó một tiếng xuống dưới là được, nhưng ở Hồ phủ, Hồ thị sẽ phải tự mình đi xem một chút xem rốt cuộc chuẩn bị như thế nào.
Chân Diệu nói như vậy, chẳng qua là tìm cái cớ thích hợp để tránh đi thôi.
La Tứ lão gia có chuyện không tiện để nàng nghe thấy, nàng cũng không thấy khó chịu chút nào, vì những bí mật kia, dù nàng có biết thì cũng không có khả năng giải quyết, mà nếu có gì cần nàng hiểu hoặc hỗ trợ, La Thiên Trình nhất định sẽ nói với nàng.
Đối với việc không rối rắm với những việc vượt qua năng lực của bản thân, chính là tâm tính từ trước đến nay của nàng.
Hiện tại, nàng chỉ đặc biệt nhớ những món ngon như Yên Chi Nga Bô (*), chim cút xốp giòn, bánh hạt thông cuốn bơ ở phủ Quốc Công, còn cả con sáo ngày càng mập kia của nàng nữa.
(*) yên chi nga bô: một món ăn ngon trong Hồng Lâu Mộng, nguyên liệu chủ yếu là thịt ngỗng
“A Hổ, đi thôi.” Chân Diệu kéo A Hổ đi ra ngoài.
La Tứ lão gia có chút khó xử: “Đại Lang, cháu dâu có thể sẽ trách ta, lát nữa cháu bồi tội thay ta vậy. Chỉ là có vài lời thật sự khó nói.”
La Thiên Trình lơ đễnh cười cười: “Tứ thúc yên tâm, nàng sẽ không để trong lòng.”
Tâm nữ nhân kia rất rộng rãi, bảo nàng để bụng chuyện này, khụ khụ, hoàn toàn là làm khó nàng.
“Năm đó, tổ phụ cháu ngã ngựa, vô luận là tổ mẫu cháu hay ta, đều hoài nghi đó không phải là việc ngoài ý muốn đơn thuần, nên vẫn không buông việc truy xét.” La Tứ lão gia đã mở miệng.
La Thiên Trình ngưng thần nghe.
“Người chăn ngựa chuyên chăm sóc chiến mã cho tổ phụ cháu, sau chuyện không may đó liền tự sát thân vong, hết lần này tới lần khác hắn không có thê nhi người nhà trong phủ, manh mối nhất thời gián đoạn. Ta âm thầm dò xét thật lâu, điều tra được hắn có một người bà con xa ở Bắc Hà, bèn rời kinh.”
“Người tìm được bà con xa của hắn rồi ư?” La Thiên Trình biết, việc Tứ thúc mất trí nhớ đích thị có liên quan đến việc này.
La Tứ lão gia mặt mọc đầy râu, nhìn không rõ biểu tình, chỉ là ánh mắt bắt đầu sâu thẳm: “Tìm được rồi, tìm được dư nghiệt của tộc Nguyệt Di!”
“Cái gì?” La Thiên Trình rất là bất ngờ.
Tộc Nguyệt Di này, chính là ngoại tộc ban đầu Trưởng Công chúa Chiêu Vân gả sang, chỉ vì hành động kinh thế của Trưởng Công chúa Chiêu Vân đã dẫn phát chiến tranh, sau đó lại bị diệt tộc.
“Nói như vậy, tộc Nguyệt Di vẫn còn tộc nhân sinh tồn, thậm chí lẫn vào phủ chúng ta? Cháu nhớ tổ mẫu từng nhắc đến, trận chiến năm đó, Kim Thượng (*) thân chinh, mà cha cháu là chủ tướng.”
(*) Kim Thượng: Hoàng đế hiện tại, cũng là Chiêu Phong Đế
Khi đó, La Thiên Trình còn chưa ra đời, nhưng những chuyện này hắn thường xuyên nghe người khác nhắc đến khi còn bé.
“Bọn họ vì trả thù phụ thân, trả thù phủ Quốc Công chúng ta?”
La Tứ lão gia gật đầu: “Rõ ràng rồi. Lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy, cũng theo mạch suy nghĩ này mà điều tra ra được, nhưng sau đó lại phát giác sự việc ngày càng khác thường. Dư nghiệt tộc Nguyện Di lại còn có viện thủ, mà viện thủ kia lại có quan hệ tới tiền Thái tử bị phế!”
“Tiền Thái tử bị phế?”
“Đúng vậy, Tiền Thái tử bị phế mất tích. Đáng tiếc đến khi ta điều tra được đến chỗ này thì đã bị bọn họ phát hiện, khiến mọi người đều chết trong lần chém giết đó, chỉ có mình ta liều chết trốn đi lánh nạn. Khi bị bức đến đường cùng đã nhảy xuống vực, sau đó tỉnh lại thì đã ở chỗ này.”
“Là Hồ thị kia cứu ngài?” La Thiên Trình thầm than một tiếng cơ duyên xảo hợp, chần chờ nói, “Vậy ngài ở rể sao?”
La Tứ lão gia sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không, ta không ở rể. Lúc ấy ta bị trọng thương, điều dưỡng tròn nửa năm ở Hồ phủ mới khỏe lại, sau đó lại gặp phải chuyện phụ thân Hồ thị qua đời. Mẫu thân Hồ thị đã mất từ sớm, lại không có phụ thân, khi đó cũng chỉ còn lại nàng dẫn theo một ấu đệ mấy tuổi đầu, còn phải kinh doanh trà trang. Trong thì có tộc nhân nhìn chằm chằm, ngoài thì có người cùng nghề ngấp nghé, cho nên chúng ta đã thành thân ngay lúc đại tang. Mặc dù ta ở tại Hồ phủ, xử lý sản nghiệp Hồ gia, nhưng cũng không ở rể, chỉ là ký hiệp nghị dưới sự công chính của các tộc nhân, đợi sau khi đệ đệ Hồ thị trưởng thành, sẽ giao những thứ này cho hắn.”
Nói tới đây, La Tứ lão gia tự giễu cười cười: “Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, lại có ngày ta nhớ lại chuyện cũ trước đây.”
La Thiên Trình trầm mặc.
La Tứ lão gia vỗ vỗ La Thiên Trình: “Được rồi, Tứ thúc sẽ an bài thỏa đáng chuyện của mình. Có điều có phải cháu cũng nên nói xem làm sao tìm tới nơi này được hay không?”
La Thiên Trình bèn giản lược kể lại một chút chuyện mấy ngày nay.
La Tứ lão gia nghe xong sợ hết hồn hết vía, sau đó lại bắt đầu cười vang: “Xem ra chúng ta không hổ là thúc cháu, đều vì bị đuổi giết mà tới huyện Bảo Lăng này. Chuyện lần này cháu gặp phải chỉ sợ không đơn giản như thế. Về kinh phải điều tra thêm mới được.”
“Vâng.” La Thiên Trình gật đầu, ánh mắt rơi vào bộ râu quai nón của La Tứ lão gia, “Sao Tứ thúc lại để râu?”
La Tứ lão gia sờ sờ hai má, nói: “Có một lần ta đến thành Thanh Dương, trong lúc vô tình phát hiện có người theo dõi, mặc dù đã lặng lẽ giải quyết người theo dõi đó, nhưng sau khi trở về cân nhắc cảm thấy rất không đúng. Tứ thúc của cháu chỉ là mất trí nhớ chứ không phải không có đầu óc, nên sau đó đã để râu.”
“Nói như vậy, thành Thanh Dương rất có thể còn dư nghiệt tộc Nguyệt Di?”
“Cũng có lẽ còn có người của tiền Thái tử bị phế, ai biết được.” La Tứ lão gia cười cười.
La Thiên Trình nhíu mày: “Như vậy sao Tứ thúc còn muốn chọn đường dùng trà bánh nhập vào Kim gia Thanh Dương?”
La Tứ lão gia xoa khuôn mặt đầy râu: “Đại khái là chuyện đó vẫn luôn khiến trong lòng ta bất an, càng không biết mình là ai, đã chọc tới ai, nên lại càng bất an. Kim gia Thanh Dương có