Chân Diệu cũng không để ý, đẩy mạnh thêm lần nữa, lần này cửa mới được mở ra.
Gió mang theo hơi ấm thổi vào, làm cho tóc vào áo choàng tuỳ ý bay nhẹ, còn làm cho gò má nàng hơi ngưa ngứa.
Bầu trời ngày hè đặc biệt cao xa, màn đêm giống như tấm nhung thiên nga có màu xanh đen loại tốt nhất, khoác lên thương khung từng tấc từng tấc một, trên đó có vô số chấm nhỏ loé sáng nhàn nhạt tô điểm vẻ đẹp của nó.
Mặc dù vẫn còn nóng như hun người nhưng Chân Diệu lại phun ra ngụm trọc khí, tựa người vào cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm đến xuất thần.
Mặt nàng được ánh sáng nhỏ vụn của sao đêm chiếu xuống nhìn qua có chút trong suốt, trong suốt giống như mỹ ngọc tốt nhất.
Người ẩn từ một nơi bí mật gần đó mấp máy môi, nhìn chằm chằm vào hình bóng xinh đẹp vẫn không nhúc nhích kia, trong mắt là vẻ vô cùng nhẹ nhàng còn xen lẫn vẻ u ám không rõ.
Trải qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi người trong chỗ tối cho rằng bóng hình xinh đẹp kia đã ngủ rồi, chợt thấy nàng đứng thẳng dậy, cũng không đóng cửa sổ mà quay lại phòng.
La Thiên Trình khẽ thở nhẹ ra một hơi, thu hồi thần sắc không kiên nhẫn, nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
Đến trước cửa sổ vừa định thăm dò, chợt thấy nàng lại quay trở lại, trong tay nhiều thêm một cái lồng sắt .
La Thiên Trình nhanh chóng dời chân, dán chặt thân người đứng thẳng áp vách tường.
Hai người, một trong phòng một ngoài phòng, chỉ cách một vách tường, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.
“Xin chào.” Giọng nói trong veo truyền đến, sắc mặt La Thiên Trình khẽ biến, cho rằng mình đã bị phát hiện rồi.
“Xin chào.”
Lại là một tiếng, La Thiên Trình điều chỉnh tinh thần nhìn lại, mới phát hiện Chân Diệu đang nói chuyện với con chim sáo trong lồng.
“Cẩm Ngôn, hoá ra ngươi không biết nói chuyện.” trong giọng nói của Chân Diệu thật sự không có bao nhiêu thất vọng, giơ tay đem lồng chim treo phía trước cửa sổ.
Vì vậy, đôi mắt nhỏ của con sáo, chính là hướng thẳng về phía La Thiên Trình đấy.
Một người một chim đối mặt, khoé miệng La Thiên Trình khẽ co rút.
Đây rốt cuộc là tình huống kiểu gì, nữ nhân chết tiệt kia, cũng giống như đa số các nữ tử khác đa sầu đa cảm nửa đêm đứng ngắm trăng ngắm sao cũng thôi đi, vì cái gì đang êm đẹp nàng lại đem đến một con chim nhỏ!
May mắn, đây chỉ là một con sáo không biết nói chuyện.
Trong lòng La Thiên Trình vừa xẹt qua ý nghĩ này, thì thấy đầu con chim sáo kia giật giật, miệng hơi mở ra, rồi hô lên một tiếng sắc nhọn: “Cứu mạng a___”
Con mẹ nó!
Mặt La Thiên Trình tái xanh, không nhịn được trong lòng xổ ra từ thô tục mà kiếp trước hắn học được trong lúc sung quân.
Sau đó mũi chân điểm một cái, lưu loát lẻn lên một thân cây bên cửa sổ.
Chân Diệu cũng bị giật nảy người, phát giác là do Bát Ca mở miệng, liền thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Cẩm Ngôn, hoá ra ngươi biết nói chuyện, đến, nói thêm một tiếng ta nghe đi.”
Tiếng bước chân gấp rút truyền đến, đã thấy Tử Tô khoác quần áo đi đến hỏi: “Cô nương, có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, là do con sáo này mở miệng nói chuyện đấy.” Chân Diệu cười nói.
Khuôn mặt Tử Tô bình tĩnh lại: “ Cô nương, đã trễ thế này nó còn hô cứu mạng, thật muốn hù chết người ta mà!”
Chân Diệu xấu hổ cười: “Ta dạy nó nói “Xin chào”, ai ngờ nó nói câu đấy, có thể là lúc trước nó học được. Được rồi, Tử Tô, ngươi xuống đi ngủ đi, hôm nay có chút oi bức, đợi lát nữa ta ngủ sau.”
“Để nô tỳ treo con chim về chỗ cũ.”
“Không cần, đợi lát nữa ta tự mình treo.” Chân Diệu khoát tay nói.
Đợi Tử Tô đi rồi, Chân Diệu hào hứng dạt dào nói chuyện với con chim, nhưng nó lại lần nữa tam giam kỳ khẩu*(nói năng thận trọng).
Chân Diệu dần dần mất đi hứng thú, nằm dài trên bệ cửa sổ, câu được câu không nói: “Cẩm Ngôn, ngươi nhìn bầu trời xem, có phải rất rộng rất rộng không?”
Con chim nhìn cũng không thèm nhìn Chân Diệu, đôi mắt nhỏ cứ hướng ra ngoài cửa sổ liếc ngang liếc dọc.
Trong lòng La Thiên Trình thầm hận, con chim giặc này đang tìm hắn đúng không?
“ Cuộc sống của mẹ không hề vui vẻ chút nào, tổ mẫu cũng không vui vẻ, ta cũng không vui vẻ, nữ nhân của đại viện này, có ai là sống vui vẻ đâu…” Chân Diệu thì thào nói.
Từ trước đến nay tại đây, người mang thân phận hiềm nhân cẩu yếm(thân phận không ai thích), không giống như cuộc sống tư do đơn thuần trước kia của nàng, nhưng loại phiền muộn này lại không thể nói với bất kỳ ai, chỉ có thể áp chế trong lòng, tích luỹ từng ngày từng tháng, nặng trịch đấy.
Cũng chỉ đối mặt với một con chim không thông sự đời, nàng mới dám lộ ra chút ít.
Chân Diệu nâng má nằm trước cửa sổ, đuôi mày khoé mắt có một cảm giác cô tịch khó tả.
La Thiên Trình trốn trên cây nhìn thấy nét mặt của nàng vô cùng rõ ràng, chân mày không tự giác nhíu lại.
Chân Diệu hiện tại cũng có một mặt không muốn người biết như vậy, rốt cuộc là hắn chưa bao giờ hiểu rõ nàng, hay cũng như hắn, nhiều hơn một đời kinh nghiệm?
La Thiên Trình có loại cảm giác vô cùng xúc động muốn tìm tòi, mà hôm