Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Tin tức di thể thế tử được đưa về phủ như một cơn gió thổi khắp phủ Quốc Công.
Không đợi đi tới chính viện, lão phu nhân liền chống quải trượng lên đón, bước chân gấp gáp, cách những người còn lại một đoạn khá xa.
“Ở đâu?”
Tam Lang nhìn tổ mẫu có tinh thần hơn mình duỗi một ngón tay: “Tổ mẫu, ở đằng kia.”
Lão phu nhân thấy một quan tài sơn đen, bước chân đi qua.
“Lão phu nhân…..” Điền thị đỡ lão phu nhân: “Để lão gia qua đó nhận diện đi.”
Lão phu nhân nhìn về phía La nhị lão gia.
“Mẹ, để con đi xem.”
“Được, lão nhị, con hãy nhìn kỹ một chút, có phải Đại lang của ta không.” Lão phu nhân nắm quải trượng trong tay có chút chặt, sau đó bồi thêm một câu: “Lão tam, con cũng đi xem đi.”
Mắt La nhị lão gia co rút, trái tim bỗng nảy lên.
Nắp quan tài được từ từ mở ra, La Nhị lão gia và La Tam lão gia cùng nhìn thoáng qua.
Mặc dù trời khá lạnh, lại có băng đặt ở đó nhưng thi thể bên trong vẫn hơi biến dạng, tỏa ra mùi khó ngửi.
La Tam lão gia nhanh chóng chạy về, xoa xoa đôi mắt đã đỏ lên: “Mẹ, trong đó không phải Đại Lang!”
“Thật vậy không?” Lão phu nhân toát ra kinh hỉ.
Mọi người trong phủ Quốc Công xì xào bàn tán.
Khóe miệng La Nhị lão gia giật giật.
Lão Tam, đồ đáng ghét này, nhanh như vậy hắn có thể nhận ra đây là nam hay nữ cũng khiến lão phục sát đất!
Cố nén mùi tanh khiến người ta hít thở không thông một lúc sau nói: “Tam đệ, đệ nhìn quá không cẩn thận, ta nhìn thế nào cũng thấy giống.”
“Vậy sao?” La Tam lão gia lại chần chừ đi tới, chỉ liếc nhìn quan tài một cái liền lắc đầu mãnh liệt: “Không phải đâu, đây nhất định không phải Đại Lang.”
“Tam lang, con đã nhìn kĩ chưa?” Lão phu nhân nắm chặt quải trượng, tâm tình chợt cao chợt thấp có chút không chịu nổi.
Tam Lang vội chạy tới, đẩy Điền thị ra, đỡ lão phu nhân: “Con nghĩ không phải, Đại Lang nào có xấu như vậy!”
Răng rắc một tiếng, gương mặt bi thương của La Nhị lão gia vỡ nát: “Tam đệ, đệ đang coi đây là trò đùa sao!”
Điền thị cũng quyệt miệng: “Tam đệ, mẫu thân không chịu nổi đệ lăn qua lăn lại như vậy đâu, bây giờ không phải lúc hồ đồ.”
La Tam lão gia liếc mắt, cáo trạng với lão phu nhân: “Mẹ, con thấy trong đó không phải Đại Lang. Nhị ca Nhị tẩu lại nói con hồ đồ, bọn họ có ý gì chứ?”
La Nhị lão gia bị chặn gần chết, hung hăng trừng La Tam lão gia.
Điền thị tức đến bẹt miệng: “Lão phu nhân, mẫu thân nghe Tam đệ nói gì đó, lẽ nào lão gia nhà con ước gì nằm trong đó chính là Đại Lang? Chỉ là Tam Lang vạn dặm đưa di thể Đại ca nó về, Tam đệ lại nhẹ nhàng nói không phải, đây không phải là, không phải là lừa gạt ngài ư!”
La Tam lão gia kỳ quái nhìn Điền thị: “Nhị tẩu kích động như vậy làm gì, đệ cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.”
Điền thị nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Hết lần này đến lần khác mắt lão phu nhân lườm Điền thị một cách sắc bén. Sau đó mới hỏi La Tam lão gia: “Lão Tam, sao con lại thấy đó không phải Đại Lang?”
Điền thị thấy thật ủy khuất.
Lão phu nhân thường ngày đều không phải là quá mức khôn khéo sao, sao hôm nay Tam Lang hồ đồ như vậy bà lại không trách tội, lại còn lườm mình?
Kỳ thực Điền thị không hiểu lòng người.
Đối mặt với sự tử vong của người thân thiết nhất, có khôn khéo đến thế nào đi nữa cũng đều hận có thể có kỳ tích phát sinh, dù biết con thứ ba thường ngày không ra hồn, trong tiềm thức vẫn nguyện ý tin lời ông nói, ngược lại một bên lại nói bên trong chính là Đại Lang nghe xong không khó chịu mới là lạ.
“Con am hiểu vẽ tranh chân dung mà, người nằm bên trong dù không nhận rõ khuôn mặt nhưng nhìn một cái đã thấy không giống rồi. Không giống, thực sự không giống, Đại Lang giỏi giang như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì.”
La Nhị lão gia và Điền thị sắp tức muốn chết rồi.
Đây là nói chuyện li kỳ gì hả, vì bị hủy dung, lại có thi thể quá xấu thì không phải Đại Lang?
Hắn có thể tìm một thi thể tuấn tú ư!
Lão phu nhân gật đầu: “Cũng có vài phần đạo lý, lão Nhị, con hãy nhìn kỹ một chút, ta nhớ đầu gối trái Đại Lang có một vết sẹo hình bán nguyệt.”
Điền thị thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, bấm mạnh một phát vào lòng bàn tay, mới không bị thất thố.
La nhị lão gia thầm hít sâu một hơi khôi phục tâm tình: “Con sẽ nhìn kỹ một chút.”
Cố nén mùi hôi thối, duỗi tay nhấc ống quần thi thể lên, vô cùng chuyên chú, nghiêm túc nhìn một lúc lâu, sau đó cố nhịn xúc động muốn chặt tay, đứng lên: “Mẹ, trên đầu gối thi thể này cũng có một vết sẹo……”
Thấy lão phu nhân hoảng hốt, có vài phần lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là thở phào vui sướng, kiềm chế xung động muốn cười to: “Mẹ, mẹ phải bảo trọng thân thể, Đại Lang cuối cùng cũng đã về nhà, đứa bé này luôn hiếu thuận, nếu biết thân thể mẹ bị tổn thương, chắc chắn sẽ bất an.”
“Thực, thực là Đại Lang?” Mặt lão phu nhân đã sớm không còn tia huyết sắc, trong nháy mắt già đi rất nhiều.
Từ lần đầu tiên biết tin Đại lang chết đến giờ đã được một khoảng thời gian, ngực lão phu nhân vẫn có một chút khó thở, không tự mình đến xem bà tuyệt không cam lòng.
“Ta, ta phải tự mình nhìn.”
“Lão phu nhân, vừa rồi lão gia đã xem xét cẩn thận như vậy, mẹ đừng nhìn, lão gia nói đúng, nếu thân thể mẹ bị làm sao Đại Lang ở dưới đó biết cũng không an tâm.” Điền thị đỏ mắt khuyên.
Tống thị tiến lên: “Lão phu nhân, không thì để con đến nhìn đi, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể khinh suất.”
Điền thị không vui: “Tam đệ muội, lời này của muội không đúng, lão gia chúng ta đã xem xét nửa ngày như vậy rồi đâu có khinh suất? Hơn nữa muội chỉ là một thẩm thẩm, có thể hiểu Đại Lang được bao nhiêu?”
Lời này nói có chút chặt tâm, Tống thị tức giận mím chặt môi.
“Được rồi, lão thân tự mình xem!” Quải trượng trong tay lão phu nhân cử động.
Điền thị suýt chút nữa tức đến méo miệng.
Bà cũng tính ra xem, trừ phi