Chân Diệu nhìn tay đối phương đầy máu, nhất thời hai mắt rưng rưng, ôm bụng đau nhức hỏi: “Thế tử, sao đau không đúng chỗ?”
Chẳng phải đều nói phía dưới đau đến chết đi sống lại sao, vì sao nàng lại đau bụng?
La Thiên Trình nhìn hai tay, lại nhìn chằm chằm nơi nào đó bất khả tư nghị thì thào lẩm bẩm: “Không đúng a, ta rõ ràng chưa tiến vào đâu sao lại chảy máu?”
Chẳng lẽ lâu lắm rồi không cùng nữ tử mây mưa hắn học được cách không phát lực?
Hai người đờ đẫn nhìn nhau.
Đột nhiên La Thiên Trình biến sắc, khó chịu bỏ tay ra: “Chân tứ, nàng, nàng thật có thể chịu được!”
“Hả?”
“Quỳ thủy của nàng tới!”
Chân Diệu mờ mịt một lúc, cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội kéo chăn lên che mặt, xoắn xuýt nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.
“Đừng xin lỗi, ta sẽ không tha thứ cho nàng!” La Thiên Trình đen mặt lau lau lên một cái tiết khố.
“Quần đó là của ta.”
La Thiên Trình tức quá hóa cười: “Không lau của nàng chẳng lẽ lại dùng của ta? Nàng còn có thể nói với đám nha hoàn là không cẩn thận dây ra quần, lau lên quần ta, ta phải nói thế nào?”
Chân Diệu nhăn mày không nói.
“Ta đi tịnh phòng.” Mặc quần áo tử tế, La Thiên Trình đen mặt xuống giường, thấy trong phòng tắm không có chút tiếng động, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Chân Diệu bộ dáng đáng thương núp trong chăn nhíu mày.
La Thiên Trình nhất thời bất động, xoay người quay lại giường, nhịn tính tình xuống khuyên: “Đừng tiếc nuối, chờ cơ thể nàng sạch sẽ sẽ bồi thường nàng có được không?”
Chân Diệu thiếu chút phun một búng máu.
Trong lòng phu quân đại nhân, nàng là kẻ có bao nhiêu đói khát hả.
Nghĩ vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, thì ra mọi người đều sai rồi. Trước đây La Thiên Trình cưới nàng tuyệt đối không phải vì phụ trách nàng a, mà là vì nàng nên phụ trách hắn!
“Ngoan, như vậy thực sự không thể tiếp tục, đối với ta hay nàng đều không tốt.” La Thiên Trình nói, mặt có chút đỏ.
Với nàng, hắn thực sự càng ngày càng mềm lòng, nếu là nữ nhân khác cố tình gây sự như vậy hắn sẽ không thèm để ý.
“Ngài thông cảm như thế ta thực sự cảm tạ a!” Chân Diệu tức giận đẩy tay hắn ra.
“Rốt cuộc nàng nháo cái gì?” La Thiên Trình lại gần. Nghĩ đến việc tay còn chưa rửa, nhịn xuống xúc động muốn sờ mặt nàng.
Cảm giác đau đớn kéo tới từng chút, từng chút một, Chân Diệu đã bất chấp thảo luận vấn đề vô sỉ này với hắn, cắn răng nói: “Đau bụng.”
“Đau bụng?” Thấy mặt Chân Diệu đã trắng bệch, La Thiên Trình vội lấy tay đặt lên bụng nàng, một bên xoa, một bên hỏi: “Là vì quỳ thủy tới sao?”
“Chàng không biết?”
La Thiên Trình nhíu mi: “Ta phải biết cái gì?”
Chân Diệu giật mình, sau đó bừng tỉnh.
Nam tử như La Thiên Trình từ nhỏ lớn lên bên cạnh tổ mẫu, sẽ không biết nữ tử khi quỳ thủy đến sẽ bị đau nhức.
“Nói chung, phần lớn nữ tử khi quỳ thủy tới đều đau.” Càng ngày càng không thoải mái, Chân Diệu nhíu mi: “Chàng ra ngoài trước đi, gọi mấy người Tử Tô vào hầu hạ ta.”
“Được, nàng cứ nằm nghỉ đi.”
La Thiên Trình ra cửa ngẫm nghĩ một chút, nhấc chân bước qua Tây Khóa viện.
Tước Nhi nhìn thấy, quay đầu tiến vào phòng.
Chân Diệu vừa được mấy người Tử Tô hầu hạ thu thập thỏa đáng. Nửa nằm nửa ngồi uống nước nóng.
“Bên lão phu nhân có gọi gì phải không?”
“Không phải ạ.” Tước Nhi tức giận nói: “Đại nãi nãi, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Thế tử đi qua Tây Khóa viện!”
Lời vừa nói ra, tay cầm tách trà của Chân Diệu liền dừng lại.
Tử Tô và Bạch Thược đều hung hăng lườm Tước Nhi.
Tước Nhi chẳng biết đã gây ra họa gì, nắm góc áo chớp mắt.
“Được rồi, ta đã biết.” Chân Diệu đặt tách trà xuống: “Các ngươi đều lui xuống đi, ta nằm một chút.”
Tử Tô nháy mắt, mấy người đều lui xuống.
Tử Tô khuyên nhủ: “Đại nãi nãi, ngài đừng để trong lòng, Thế tử sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Chân Diệu thực có chút tức giận.
Vì kinh nguyệt tới chuyện không thành, phu quân liền nhấc chân đi ngủ thông phòng, cái này còn bực bội hơn định ngày đi ngủ thông phòng!
Cái sau chung quy là vì khai chi tán diệp, cái trước là trực tiếp đánh vào mặt nàng, đánh kêu đen đét.
Trứng thối này, sau này không cho hắn ôm nữa, cũng không cho hắn sờ, để hắn cùng thông phòng sinh con thôi!
Thấy Chân Diệu không nói gì, Tử Tô sợ nàng không xuống đài được, vén chăn rồi lặng lẽ lui xuống.
Bạch Thược trách cứ Tước Nhi: “Tước Nhi, ngươi cũng không còn nhỏ, sao lại hành sự lỗ mãng như vậy, chuyện của Tiểu Thiền ngươi chớ có quên!”
“Muội, muội chỉ là thấy Thế tử qua Tây Khóa viện nên tức giận, mới đi nói cho đại nãi nãi thôi.”
Bạch Thược chọt chọt vào trán nàng: “Ngươi cũng tức giận, vậy Đại nãi nãi thì sao? Mới từ phòng Đại nãi nãi ra đã qua Tây Khóa viện, Đại nãi nãi biết có thể không tức giận sao?”
“Lẽ nào, lẽ nào muội gạt Đại nãi nãi mới là đúng? Tước Nhi hoang mang hỏi.
Tử Tô nghiêm mặt nói: “Đại nãi nãi hỏi tất nhiên không thể dối gạt nhưng chuyện khiến Đại nãi nãi ngột ngạt muội nói làm gì? Chỉ là mấy thông phòng, Đại nãi nãi thật muốn so đo với các nàng thì đã không để đến giờ vẫn không trị.”
“Không sai, Đại nãi nãi bây giờ đã trưởng thành, sau này chuyện phải quan tâm cũng nhiều hơn, ba thông phòng kia, đến con khỉ cũng không bằng, còn có thể lật trời? Nếu không vừa mắt thì đừng để bọn họ qua đây gây ngột ngạt là được.” Bạch Thược nói theo.
“Muội hiểu rồi, đa tạ các tỷ tỷ chỉ điểm.”
La Thiên Trình vừa vào Tây Khóa viện, ba thông phòng liền mừng như điên, ngươi chen ta, ta chen ngươi xông tới.
“Đừng đẩy, đừng đẩy, cùng vào đi.” La Thiên Trình nhấc chân vào gian phòng gần nhất.
Cùng nhau?
Ba thông phòng hai mặt nhìn nhau.
Đây, đây là ý gì?
Lẽ nào, lẽ nào Thế tử muốn cả ba nàng cùng lên?
Thần sắc ba người đều cổ quái.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” La Thiên Trình thấy không ai đi theo, nhíu mi giục.
“A.” Ba người đáp một tiếng vội cúi đầu đi qua.
Trầm Ngư thầm cắn răng, đây là phòng của nàng, lẽ nào Thế tử lại muốn nàng cùng giường với hai tiểu chân này….
Nhưng nếu nàng không muốn. Chọc giận Thế tử, sau đó chỉ tiện nghi hai người bọn họ.
Lạc Nhạn và Tu Hoa cũng xoắn xuýt.
Ba người cùng nhau hầu hạ Thế tử thật mắc cỡ muốn chết.
La Thiên Trình vào phòng, tùy ý tìm một cái ghế ngồi lên, nhìn bộ