Đứa bé kia không quá bốn năm tuổi, đứng ở giữa đường nhìn xe ngựa đang đi đến trong nháy mắt, ngay cả sợ cũng đã quên, cứ ngốc nghếch đứng đó.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng bỗng nhiên nhảy ra, lăn một vòng trên mặt đất, ôm đứa bé lăn đến ven đường.
Ngay sau đó, ngựa hí một tiếng dài, xe ngựa ngừng lại.
Chân Diệu lắc lư, giật mình che miệng.
Nàng nhất định xung khắc với xe ngựa rồi đi, sao lần nào cũng rung động lòng người thế.
La Thiên Trình cũng bị lắc tỉnh, ngước mắt, biếng nhác hỏi: “Sao thế?”
Chân Diệu chỉ ra ngoài: “Suýt nữa thì đâm phải đứa bé.”
La Thiên Trình liền nhìn ra ngoài.
Lúc này trên đường đã chật ních người xem náo nhiệt, đều đang nghị luận rối rít, chắc đã vây kín đường chật như nêm cối.
La Thiên Trình khẽ cau mày.
Nếu lỡ giờ, phủ Vĩnh Vương không chừng sẽ chán ghét, thậm chí, nếu lỡ lâu có khi còn xảy ra biến cố cũng không chừng.
Nghĩ tới đây ánh mắt lóe lên, lại nở nụ cười nghiền ngẫm.
Cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tình cờ hay cố ý.
Đang nghĩ như vậy thì một vị phụ nhân tóc tai bù xù chạy đến, giật lấy đứa bé từ tay nam tử rồi khóc òa lên, vừa khóc vừa lắc đứa bé kia: “Nhị Bảo con sao rồi, con không sao chứ, không sao chứ?”
Đứa bé kia vốn chỉ mới bốn năm tuổi, lại bị kinh hãi như thế, bây giờ còn chưa hoàn hồn đâu, bị phụ nhân lắc mạnh như thế, lúc ấy chợt trợn trắng mắt.
Phụ nhân ôm con vọt tới trước xe ngựa, khóc như giết heo: “Nhị Bảo của ta bị đâm đến ngốc rồi. Các quý nhân không thể buông tay mặc kệ chứ ——”
Nàng kêu vừa to vừa thê thảm, nhanh chóng khiến trong ngoài vây kín người xem náo nhiệt.
Có người chưa nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy phụ nhân ôm đứa bé khóc thê thảm như vậy. Mà xem ngựa kia trông không phải của nhà bình thường, lập tức lắc đầu thở dài.
Bán Hạ vốn ngồi cùng phu xe, thấy thế nhảy xuống xe, trên gương mặt chan chứa nụ cười thường trực: “Vị đại tẩu này đừng khóc nữa, vừa rồi các hương thân đều thấy rõ ràng, ngựa chúng ta không hề đâm vào đứa bé này một ngón tay ——”
Lời còn chưa dứt, phụ nhân kia đã nhổ một ngụm nước bọt tới : “Không hề đâm? Không hề đâm mà Nhị Bảo nhà ta lại như thế rồi. À, tiểu phụ nhân biết rồi. Các ngài là quý nhân, nên không coi mạng của tiểu dân chúng chúng ta này là mạng nữa . . .”
Bán Hạ cũng tức giận.
Hắn có thể làm gã sai vặt của thế tử gia, vốn chính nhờ mặt mày linh hoạt, trong lòng dù giận trên mặt cũng không lộ. Vẫn cười mà cao giọng lên: “Đại tẩu nói hay thật đấy, bởi vì chủ nhân nhà ta là quý nhân, thì không coi mạng của dân chúng là mạng sao? Theo như ngài nói thế thì quý nhân kinh thành còn nhiều lắm!”
Phụ nhân chợt ngưng khí thế.
Bán Hạ lập tức nói tiếp: “Ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết, rõ ràng là đứa bé này chạy đến giữa đường, còn chưa đụng vào góc áo đã được người cứu, có lẽ đứa trẻ bị kinh sợ, đây là năm lượng bạc, coi như để an ủi cháu bé đi. Đại tẩu mau đưa con đi y quán khám xem. Chứ đừng ở đây náo loạn, đỡ làm lỡ thì giờ mọi người.”
Phụ nhân kia ngẩn người, dường như không ngờ rằng đối phương hiền hòa như thế. Vừa đưa tiền vừa giảng đạo lý, trong lúc nhất thời đã quên khóc lóc om sòm.
Người vây xem nghe rõ tiền căn hậu quả, cũng nói theo: “Đúng rồi, nếu đứa trẻ không bị đâm vào, người ta lại chi bạc an ủi, thôi hãy mau dẫn con đi khám đi.”
“Chậc chậc. Ta thấy, đứa bé kia khả năng bị dọa mất hồn rồi. Đi y quán cũng không tác dụng, phải đi tìm người bắt.”
Bán Hạ chắp tay về bốn phía, cười nói: “Làm phiền các vị nhường một chút, chủ tử nhà ta còn có việc không tiện trì hoãn, tiểu nhân ở đây tạ ơn các vị hương thân thay chủ tử.”
Có người hiểu biết nhìn rõ ký hiệu trên xe ngựa thì hít vào một ngụm khí lạnh, thất thanh nói: “Đây là xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công!”
“Nha, quý nhân phủ Trấn Quốc Công phủ lễ độ như thế, thật là hiếm thấy.”
Người vây xem bất giác mở ra lối đi.
Phụ nhân thấy thế thì đảo mắt, quỳ phịch xuống trước nam tử cứu người kia: “Tiểu phụ nhân dập đầu trước ân công, nếu không phải ân công cứu giúp, Nhị Bảo nhà ta đã sớm mất mạng dưới vó ngựa rồi, tội nghiệp thằng bé mạng tiện, có thể có mấy lượng bạc an ủi đã là cám ơn trời đất rồi. Đại ân của ân công tiểu phụ nhân không gì báo đáp được, cái này xin mời ân công mua rượu uống, mong rằng ân công đừng chê.”
Phụ nhân chuyển giao bạc vụn mà Bán Hạ cho, Bán Hạ tức giận ngã ngửa.
Phụ nhân này quá ghê tởm rồi.
Nói lời này chẳng phải đang ám chỉ chủ tử nhà mình coi thường người, thậm chí không nói một tiếng cảm ơn với người đã cứu đứa bé giải vây cho ngài, lại ngồi ngay ngắn giấu mặt trên xe ngựa như thế!
Quả nhiên rất nhiều người lại nhìn vào xe ngựa khiêm tốn mà không mất quý khí kia.
Đúng lúc này, mành cửa sổ xe bỗng nhiên bị nhấc lên, lộ ra một gương mặt như trăng thanh gió mát, bốn phía nhất thời tĩnh lặng.
Nam tử kia cười thanh nhã, nhìn vào nam tử đã cứu người, nói giọng réo rắt xa xưa: “La Ngũ, nếu đã làm xong việc rồi thì còn không qua đây, định chờ người ta mời ngươi uống rượu hả?”
Nam tử kia bước nhanh tới trước xe rồi chắp tay thi lễ: “Chủ tử, thuộc hạ làm không tốt, xin ngài trách phạt.”
La Thiên Trình cười cười, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Mành cửa sổ xe buông xuống, bốn phía lại yên lặng như tờ, xe ngựa cứ thế chạy nhanh đi, xa rồi còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc.
Lúc này mọi người mới ồ lên.
Thì ra người cứu người, vốn chính là thuộc hạ của người ta!
Do đứa bé kia xông vào giữa đường, được người ta cứu, lại còn cho bạc an ủi, chu đáo như thế, lại càng làm nổi lên sự vô lễ của phụ nhân kia.
Người vây xem náo nhiệt vốn thích ồn ào, lập tức chế nhạo.
Mặt phụ nhân kia lúc trắng lúc xanh, bà ôm con chui vào trong đám người, nhưng lại nắm chặt bạc vụn trong tay.
Ai cũng chưa từng phát giác, lại có một nam tử mặt mũi bình thường lặng lẽ đi theo, tựa như một giọt bọt nước dung nhập vào con sông, trong nháy mắt tìm