Chân Diệu lần kinh ngạc này, dường như Lục hoàng tử cũng phát hiện hỏi điều này có chút không ổn, mím môi càng chặt hơn chút, trong cảnh sắc hoàng hôn lại không quá nổi bật.
Hôm nay là buổi lễ lớn chúc mừng tết Nguyên Đán của triều đình, La Thiên Trình thân là chỉ huy Cẩm Lân vệ Đồng Tri*, cùng với Tư Lệnh binh mã năm thành giống nhau, ngược lại rất là bận rộn, cũng đã sớm nói buổi tối không thể tới dự tiệc. Chân Diệu tìm không thấy (La Thiên Trình) người mà nàng muốn hỏi một tiếng ý đồ muốn nàng giả bệnh, chỉ đành phải hàm hồ nói: ” Lúc sớm mới thức dậy có chút khó chịu, sau đó chờ ở cửa cung, lúc tổ mẫu té xỉu, muội trong lúc cuống cuồng, ra chút mồ hôi ngược lại cảm thấy khỏe hơn nhiều.”
(*Đồng Tri : tên của một chức quan, chỉ những người phụ tá cho chính cung (làm việc trong hoàng cung). )
” Lão phu nhân Trấn Quốc Công?” Lục hoàng tử nói.
Chân Diệu lắc đầu: “Không, là lão phu nhân Kiến An Bá, tổ mẫu nhà mẹ của muội.”
Thì có một giọng nói chen vào: “Lục hoàng huynh không biết chứ, lão phu nhân Kiến An Bá té xỉu, được Giai Minh ôm vào.”
Chân Diệu mừng rỡ ngẩng đầu: “Sơ Hà.”
Hôm nay Quận chúa Sơ Hà mặc một bộ cung trang toàn thân phấn sắc năm màu trang trí hoa văn,bên ngoài là áo khoác lông hồ ly tuyết trắng viền hoa văn vàng kim, tỏa ra thần thái sáng láng.
“Muội đến từ khi nào?”
Quận chúa Sơ Hà đi tới, rất tự nhiên nắm lấy tay của chân Diệu, nháy nháy mắt nói: “Lục hoàng huynh là có muội muội mới quên muội muội cũ, hai người nói chuyện hăng say, đâu còn lưu ý đến ta đến đây lúc nào.”
Lời trêu trọc tùy ý này của nàng, bộ dáng trước giờ vốn luôn cười tủm tỉm của Lục hoàng tử bỗng chốc khóe miệng liền hơi cứng lại, không tự giác liếc Chân Diệu một cái.
Chân Diệu vội vàng giải thích: “Sơ Hà, muội ăn giấm chua(ganh tỵ) thật không có đạo lý, có câu nói áo cũ không bằng áomới, người mới không bằng người quen cũ.”
Nàng cũng lo lắng Quận chúa Sơ Hà sắp gả đi nơi xa cảm thấy khó chịu.
Lần này buổi lễ chúc mừng của triều đình, thì có rất nhiều sứ giả Man Vĩ , một đường lưu lại đến khi khai xuân (đầu mùa xuân), liền trực tiếp bảo hộ Quận chúa Sơ Hà đi Man Vĩ.
Đều nói cô gái đang đợi gả đều có chút đặc biệt nhạy cảm. Huống chi là gả đến nơi xa xôi (chân trời góc bể), tất nhiên Chân Diệu không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà để cho Sơ Hà Quận chúa có khúc mắc, phải biết rằng tình nghĩa giữa các cô gái có khi chỉ là một câu nói, một cái ánh mắt liền có thể tan thành mây khói.
Tuy Chân Diệu tin tưởng giao tình của hai người, nhưng chính là bởi vì quan tâm, ngược lại không muốn có nửa điểm tổn hại.
Nhưng lời giải thích này của nàng lại không đâu ra đâu, Quận chúa Sơ Hà lập tức liền cười lên.
Lục hoàng tử cũng nhịn cười nói: “Giai Minh nói đúng, áo cũ không bằng áo mới. Người mới không bằng người quen cũ, Sơ Hà muội yên tâm đi. Muội vẫn là muội muội mà ta thích nhất.”
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Giai Minh nói câu Thi Thư này, nhất định là ở chỗ xạ ngự sư phó (thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung) mà học được đây?
Quận chúa Sơ Hà quen tùy ý ở trước mặt Lục hoàng tử rồi, nghe vậy nàng liền liếc ngang hắn một cái ánh mắt, nói: “Đa tạ Lục hoàng huynh. Vậy ta liền mang Giai Minh đi trước một bước rồi.”
Nói xong cũng không đợi Lục hoàng tử nói gì nữa, liền kéo Chân Diệu bước nhanh rời đi.
Đợi đến khi cùng tất cả mọi người kéo giãn ra một khoảng cách, nàng liền thấp giọng dặn dò Chân Diệu: ” Chờ đến lúc ta gả đi, sau này tỷ liền ít lui tới trong cung, hừ, không có ta che chở, tỷ còn không phải là bị thua thiệt?”
Chân Diệu bật cười: ” Dạ, ta đã hiểu. Đúng rồi, Trọng Hỉ có đến không?”
“Tới. Nàng phụng bồi Trưởng công chúa cùng đến, ta dẫn tỷ đi.”
Đại Chu đã sớm hủy bỏ chế độ đất phong dành cho Vương gia, chỉ có một số vào thời mới kiến lập triều đình mà được phong tước. Đến nay còn dư mấy vị Phiên Vương (Vương gia được phong đất bên ngoài), về sau các vị Vương gia cũng sinh sống ở kinh thành, cứ như vậy truyền xuống, số người trong hoàng tộc không phải là ít, có một nhánh kia là dòng thứ, đại đa số đều có cuộc sống thê thảm. Bọn họ mong đợi nhất cũng chính là ngày hôm nay.
Đại điện Trường Sinh điện cực kỳ rộng lớn, tại nơi đầu cùng nhất (phần dưới cùng) là một đài cao. Trên đó bố trí mười mấy cái bàn thấp, là dành cho Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu cùng những phi tần có địa vị hoặc được sủng ái, tiếp xuống phía dưới, chính là hai hàng bàn thấp bằng bạch ngọc, được bày biện thẳng đến tận cửa ra vào của đại điện, từ lớn tới nhỏ, cách đài cao gần nhất là hoàng tử công chúa, đến chỗ cửa ra vào, chính là những dòng thứ kia, nhưng vô luận như thế nào, hôm nay có thể đi vào tới đây, từ trên huyết thống đây là một nhóm người chắc chắn tôn quý nhất của cả Đại Chu.
Chân Diệu cảm thấy con đường trải thảm đỏ thật dài, bước đi trên đó, chân nàng như nhũn ra.
Quận chúa Sơ Hà lặng lẽ nhéo tay nàng một cái: “Tỷ sợ cái gì, tỷ là Huyện chủ Giai Minh được Thánh thượng đích thân ngự phong đấy.”
Cần phải biết rằng, không phải tất cả các con em hoàng tộc đều được phong tước hiệu, đừng tưởng Chân Diệu nàng chỉ là một hoàng tộc nửa vời, nhưng đã dẫn tới không ít những ánh mắt hâm mộ lẫn căm ghét.
Quận chúa Sơ Hà có chút hận rèn sắt không thành thép: “Tỷ càng không có dũng khí, người khác càng dám to gan, cái nào cần kiêu ngạo thì phải ngẩng thẳng lên!”
Chân Diệu há miệng nhếch nhếch mép nói: “Ta không sợ.”
“Vậy chân tỷ run cái gì?” Quận chúa Sơ Hà liếc mắt.
Chân Diệu khóc không ra nước mắt: “Ta đói…”
Nàng luôn là một khi bụng đói liền có tật xấu ra mồ hôi tim nhảy loạn lên, ai mà biết ở trong cung lại thảm như vậy, vô nhân đạo a, buổi trưa vẫn có cung nữ bưng cho điểm tâm, chỉ là người khác đều là ăn mấy miếng liền buông đũa xuống, dưới con mắt của mọi người, cho dù nàng da mặt dầy đi nữa, cũng không thấy thẹn thùng ngay cả cái mâm đều ăn đi chứ?
Chân Diệu lần nữa ảo não, vì sao không giấu trong ống tay áo chút điểm tâm chứ, tỷ như cái gì bánh xốp hạnh nhân, bánh ngọt mẫu chỉ cao*, v.v… lúc ấy là nghĩ dù sao cũng giả bộ bệnh mà quay trở về, nhưng không nghĩ đến nửa đường lại xảy ra cái chuyện rắc rối đó.
(*拇指糕 Bánh mẫu chỉ cao: là loại bánh ngọt hình dạng như ngón tay cái , xem hình ảnh tên nguyên gốc là : Mẫu Chỉ Quả Tương拇指果酱饼)
Quận chúa Sơ Hà oán hận trừng mắt Chân Diệu một cái, cắn răng nói: ” Chờ lát nữa ta chắn cho tỷ, tỷ liền ăn nhiều một chút.”
Tên gia hỏa ham ăn này là làm sao mà chui vào được đội ngũ hoàng tộc ahh!! Nàng tuyệt đối không quen biết người này!
Hai người tìm được Huyện chủ Trọng Hỉ liền ngồi xuống.
Quận chúa Sơ Hà bây giờ là thân phận công chúa, chỗ ngồi vốn là không ở bên này, nhưng nàng ngồi ở chỗ này, cũng không ai mở miệng nhắc nhở để cho người khác ngờ vực.
Tiếng đàn sáo vang lên, một đội vũ cơ xuất hiện, lưng eo lắc nhẹ, tay áo như nước tung bay, trong nháy mắt đem bầu không khí dâng lên theo.
Mượn tiếng nhạc, các bàn cười nói càng tùy ý.
Lại qua chừng một khắc đồng hồ, nội thị cao giọng nói: “Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm —— ”
Ca múa dừng lại, một đám người kêu “Ah!!” thở ra một cái đều quỳ xuống.
Chiêu Phong đế ngồi xuống, đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt rơi xuống một bàn trống ở gần đó, mới nói: “Chư vị hãy bình thân, hôm nay là gia yến, mọi người không cần câu nệ.”
Mọi người lúc này mới lục tục đứng lên.
Bỗng nhiên quỳ xuống lại đứng lên, vốn là đói bụng choáng váng đầu hoa mắt Chân Diệu cảm thấy càng choáng váng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có đứng lên.
Quận chúa Sơ Hà nhanh chóng kéo một cái, thừa dịp thanh âm đàn sáo vang lên lần nữa, thấp giọng nói: “Đã nói không cần khẩn trương rồi, làm sao bị sợ đến không đứng lên nổi?”
Chân Diệu há miệng một cái, lại nhắm lại. Tính ra, khẩn trương đến không đứng lên nổi so với đói bụng không đứng nổi xem ra khá hơn chút.
Không nghĩ tới Huyện Chủ Trọng Hỉ tốt bụng giải thích: “Nàng nhất định là đói!”
Chân Diệu …
Chờ tiệc rượu trôi qua hồi lâu. Hơn phân nửa người hoặc là bị ca múa hấp dẫn, hoặc là chuyên chú nói chuyện phiếm, Quận chúa Sơ Hà thấp giọng nói: “Các ngươi nhìn. Thái Tử luôn không có tới, chỉ có Thái Tử phi đến.”
Huyện Chủ Trọng Hỉ thần tình nhàn nhạt, ống tay áo vừa nhấc, nhấp một miếng rượu trái cây, trên mặt trong trẻo lạnh lùng tô thêm một tia đỏ ửng, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Thái tử thân thể không khỏe, dĩ nhiên là không tới được.”
Chuyện Thái tử hôm nay bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, vô luận là con em Hoàng tộc hay văn võ bá quan cũng biết rõ trong lòng. Chẳng qua trên bề mặt lại không thể nói.
Huyện chủ Trọng Hỉ nói xong cũng hướng Sơ Hà Quận chúa nháy mắt, tỏ ý nàng không cần nhiều nói.
Sơ Hà Quận chúa bụm mặt chu miệng*: “Ta chính là nhìn dáng vẻ Thái Tử Phi cô đơn chiếc
Thứ nhất: nữ hài tử – cô gái (hoặc là nữ nhân – người phụ nữ) vì người mà mình thương yêu “Duyệt kỷ giả” mà chuyên tâm trang điểm, ăn diện, ăn mặc chải chuốt cho bản thân.
Thứ hai: nữ hài tử – cô gái (hoặc là nữ nhân – người phụ nữ) vì người thương yêu chính mình “Duyệt kỷ giả” chuyên tâm trang điểm, ăn diện, ăn mặc chải chuốt cho bản thân.
Thứ ba : nữ hài tử – cô gái (hoặc là nữ nhân – người phụ nữ) vì để chính mình tự cảm thấy vui vẻ mà chuyên tâm trang điểm, ăn diện, ăn mặc chải chuốt cho bản thân.
Thứ tư : nữ hài tử – cô gái (hoặc là nữ nhân – người phụ nữ) vì được yêu thương mà dung mạo phấn chấn tỏa sáng “Dung”
Thứ năm : người con gái được người mà mình thương yêu bao dung/dung nạp .
[2] |Tiên nhập vi chủ” – 先入为主: Đây là một câu thành ngữ. Giải nghĩa: câu này để chỉ lời nói đầu tiên tiến nhập vào hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được có thể đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác, hoặc có khả năng không dễ dàng mà tiếp nhận.
Những gì tiến nhập vào trước tiên, hoặc những gì đã được nhận định đầu tiên, đều sẽ lấy đó làm chủ mà suy nghĩ, yêu thích, hành động. Ở đây ý nói Sơ Hà đã nhìn nhận nam tử Đại Chu vẻ đẹp là như vậy, liền suy nghĩ, sở thích hành động xoay quanh tiêu chuẩn thẩm mỹ đó mà đo lường. Sẽ không tiếp nhận hoặc nhìn nhận một tiêu chuẩn thẩm mỹ khác tiến vào nhận thức của nàng. )