Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura
Chân Tịnh nhìn Lục hoàng tử, không tin vào điều này, hít thở không thông, tâm tình bị kích động kịch liệt, khiến cho trong bụng một trận khuấy đảo.
Trận rối loạn này khiến đau đớn hơn.
Không phải như vậy, không phải như vậy, nhất định là nàng đã nghe lầm!
Nàng nhớ lại lúc ở trong phủ Lục hoàng tử, nhiều nữ nhân oanh oanh yến yến như vậy, nhưng Lục hoàng tử chỉ cần vừa bước vào hậu viện, thì thời gian nghỉ ở nơi của nàng lại là nhiều nhất, mỗi lần lúc ở bên nàng thì vừa ôn nhu lại nhiệt tình.
Nàng cũng không phải người ngu, làm sao không phân biệt được rõ nam nhân đối với một nữ nhân là nhiệt tình hay lãnh đạm chứ.
Cũng vì vậy, vô luận là chính nàng hay các hạ nhân trong phủ trên dưới, đều biết Lục hoàng tử đối xử đặc biệt khác với nàng, mỗi ngày thức ăn hay vật liệu may mặc, đãi ngộ phấn son, đưa đến nàng nơi đó đều là loại thượng đẳng nhất.
Nhất định, nhất định là nàng nghe lầm!
“Điện… Điện hạ, ngài nói gì?” Chân Tịnh trước mắt choáng váng đã không thấy rõ, nhưng cố chấp nhìn thật kỹ tuấn nhan gần trong gang tấc của người nam nhân nơi đó.
Giọng nói nam tử truyền tới vẫn ôn hòa: “Tịnh Nương, ta nói là, nếu nàng cảm thấy khó mà đối mặt, thì lỡ đánh rơi mất cũng tốt, miễn cưỡng phải làm khó chính mình.”
“Điện hạ, ngài, ngài không muốn đứa bé này?”
Lục hoàng tử thu nụ cười lại: “Sao vậy được, chẳng qua ta tôn trọng lựa chọn của Tịnh Nương, không nghĩ sẽ vì chuyện này để nàng bị ủy khuất.”
Bụng càng ngày càng đau, Chân Tịnh hoàn toàn hoảng sợ.
Mặc dù hiện nay nàng là nữ nhân có thân phận cao trong phủ Hoàng tử, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một thị thiếp, chỉ có đứa trẻ mới có thể làm cho nàng tiến gần hơn một bước, nàng tuyệt không thể mất đi đứa bé này!
Giờ khắc này, nàng bất chấp ngẫm nghĩ vì sao thái độ Lục hoàng tử cổ quái, cũng bất chấp cái gì mặt mũi, đưa ra cánh tay nhỏ bé, Nghẹn ngào nói: “Điện hạ, thiếp nói sai rồi. Thiếp không thể mất đi con của chúng ta, nếu không, nếu không thiếp tình nguyện chịu chết. . .. . .”
Chân Diệu liếc trộm nhìn Lục hoàng tử.
Nàng thật có loại dự cảm, Lục hoàng tử không đáng tin này nói không chừng sẽ trả lời một câu nói đại loại như “Vậy nàng chết đi là được rồi”.
Cũng may là trước khi Lục hoàng tử mở miệng, Chân Tịnh liền hôn mê.
Chân Diệu tán thưởng. Lần này Chân Tịnh lại thông minh hiếm thấy như vậy.
Quả nhiên Lục hoàng tử nhìn Chân Tịnh hôn mê. Không nói thêm lời nói khiếp sợ kinh người gì, chẳng qua là nhàn nhạt liếc những ma ma kia cùng thị nữ một cái: “Mau nâng nàng vào trong, nếu cần mời đại phu thì đi mời.”
Những hạ nhân kia không đoán được rõ thái độ của Lục hoàng tử. Nhưng vẫn không dám khinh suất, vội vàng hành động, phải biết Lục Hoàng tử làm việc nổi danh luôn không kềm chế, hắn bây giờ nhìn thờ ơ, nếu Tịnh chủ tử xảy ra chuyện thì sợ rằng quay đầu lại sẽ giết các nàng.
Dẫu sao trong bụng Tịnh chủ tử mang hoàng tôn, huyết mạch hoàng thất đều kim tôn ngọc quý, không hề giống như những nhà bình thường, chủ mẫu chưa vào cửa, thị thiếp có bầu thì phải đánh rơi thai.
Bọn hạ nhân vội vội vàng vàng, không khí bỗng nhiên khẩn trương.
Lục hoàng tử vẫn bình tĩnh, nói với Đại phu nhân Tưởng thị đang ngây ngẩn người ra: “Đã khiến cho Thế tử phu nhân phải chê cười.”
“Không. Không việc gì.” Tưởng thị mờ mịt lắc đầu, đáng thương là bà còn không biết mình đang nói gì.
Lục hoàng tử chuyển hướng Chân Diệu: “Giai Minh, vậy chúng ta đi vào trong phòng ngồi một chút đi.”
Chân Diệu cau mày: “Nàng ta đau bụng, muội ở lại làm gì? Mẫu thân muội còn bệnh, liền cáo từ trước. Lục hoàng huynh hãy cố mà phụng bồi nàng thật tốt đi.”
“Tam phu nhân thân thể khó chịu?”
Chân Diệu cười nhạt: “Đây không phải đều là nhờ Chân Tịnh sao!”
Thật ra thì Chân Tịnh làm ra chuyện này, mặc dù mọi người trong lòng biết rõ, nhưng không lấy được chứng cớ, Chân Diệu dám nói như vậy, đơn giản là vì tức giận, lại thấy Lục hoàng tử đối với Chân Tịnh cũng không quá để ý nên thôi.
“Mẫu thân Giai Minh không khỏe, vậy Bổn vương cũng nên đi thăm một chút.” Lục hoàng tử vô cùng tự nhiên nói ra lời này, đối với Tưởng thị nói, “Vậy ở đây liền làm phiền Thế tử phu nhân rồi.”
“Đi thôi, Giai Minh.” Lục hoàng tử dẫn đầu đi về phía trước, đi mấy bước lại dừng lại, “Đi đường nào?”
Chân Diệu đành phải đi tới dẫn đường, đến khi đi càng xa, nàng không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Nhìn xuyên qua khe hở giữa bức tường, có thể thấy từng chậu hoa Sơn Trà đang sinh trưởng dồi dào sức sống , nhưng Tạ Yên Các nằm ở nơi hẻo lánh, lại vừa có một đoạn thời gian không ai vào ở, cảnh sắc tiết xuân như vậy, khó tránh khỏi hiện ra vẻ có mấy phần tiêu điều.
Trong lòng Chân Diệu cười nhạt.
Một nơi địa phương như vầy, cho một kẻ luôn đi khuấy chuyện linh tinh trú ngụ thì cũng sẽ bị hủy hoại mất!
Nàng tâm tư suy nghĩ, dáng vẻ biểu tình đặc biệt trầm tĩnh, đón nắng ấm mùa đông đi về phía trước, ánh mặt trời li ti chiếu vào trên gương mặt trắng noãn, giống như chiếu xuyên suốt qua viên ngọc.
Lục hoàng tử liếc nhìn, liền không nhịn được tằng hắng một cái.
Chân Diệu bị đánh thức, miễn cưỡng cười cười: “Lục hoàng huynh, làm sao rồi?”
Lục hoàng tử liền nghiêm mặt nói: “Giai Minh, hôm nay muội cũng có chỗ không đúng.”
Chân Diệu không cười nữa, nhấp môi đối mặt với Lục hoàng tử, không nói một lời.
Nhìn nàng kia quật cường, tay Lục hoàng tử liền ngứa ngáy, không nhịn được nghĩ búng lên trán nàng một cái, tay muốn động thủ nhưng lại để xuống.
Cử chỉ như vậy cũng không ổn.
” Tính khí Giai Minh thật lớn ah.”
Trong lòng Chân Diệu rét một cái.
Vô luận như thế nào, ở nàng trước mặt là vị xứng danh hoàng tử, mà nàng chỉ là một vị huyện chủ nửa mùa. Chân Tịnh tuy nói là tiểu thiếp của Lục hoàng tử, nhưng nói cho cùng vẫn là cô nương phủ Kiến An bá, nàng có chút giận cá chém thớt, mà còn không có đạo lý nào đi giận lây cả Lục Hoàng tử.
Nàng càng nghĩ càng có chút đỏ mặt.
Có lẽ là vì mỗi lần nàng gặp người này cũng luôn bị mất mặt mũi thể diện, lại có chút ân cứu mạng mà không biết người ta có chịu nhận hay không, cứ như vậy lâu ngày rồi nên cũng thành thói quen, lỡ ném vỡ bình rồi cũng không sợ mất mặt, cũng không thèm che giấu tính tình xúc động của chính mình.
Ý thức được chỗ không ổn, sắc mặt Chân Diệu trở nên mềm mại ấm áp, khom người một chút nói: “Giai Minh có chỗ nào làm không đúng, thỉnh Lục hoàng huynh chỉ giáo.”
Lục hoàng tử cong khóe miệng: “Chỉ giáo ngược lại là chưa nói tới. Nhưng Giai Minh ah, loại vén váy nữ nhân này, sau này chớ nên làm.”
Chân Diệu …..
Lục hoàng tử lười biếng sờ càm một cái, cười híp mắt nói: “Nếu như Giai Minh thật muốn nhìn, có thể để cho ta tới làm!”
Chân Diệu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là phủ phục xuống đất.
Thật là đùa giỡn đủ rồi đấy!
Khóe miệng nàng giật một cái, bước nhanh hơn.
Hai người xuyên qua một mảnh rừng mai, băng qua hồ núi đá giả hòn non bộ, đã đi đến Hòa Phong Uyển.
La Thiên Trình đã trở lại, đang đứng ở hành lang khá xa bên cạnh bãi cỏ.
Chân Diệu xách chéo váy chạy tới: “Cẩn Minh, có thỉnh được Ngô thái y mời tới?”
Ánh mắt La Thiên Trình rơi vào trên mặt Chân Diệu, sau đó bỗng nhiên đưa tay, phủi đi cánh hoa mai rơi trên đầu vai nàng, Sau đó bước qua nàng đi về phía trước mấy bước, đối với Lục hoàng tử thi lễ một cái.
“Không nghĩ tới La Nghi Tân* cũng ở đây.”
(*Nghi Tân -仪宾: là cách xưng hô của triều đại nhà Minh, cách gọi chồng của con gái của quận vương, nghĩa là cách gọi con rể của Quận Vương. Chồng của Công Chúa gọi là phò mã, còn chồng của quận chúa – con gái của Vương gia, gọi là Nghi Tân. Ở đây trong truyện Giai Minh là