Chân Diệu một hơi thiếu chút nữa không hít lên tới, một trận cười khan: “Ha ha ha.”
Ôn Mặc Ngôn cảm thấy nhị biểu muội có thể có gì đó mất hứng, đàng hoàng ngậm miệng.
Đến khi quay lai nơi đó, bởi vì bên trong nhà vẫn còn ánh sáng của ngọn đèn, mờ tối âm u, bên cạnh có cây thạch lưu trơ trụi, gió thổi tới làm cành cây rung lên từng đợt, bóng cây rơi vào trên cửa sổ giấy, hiện ra mấy phần u ám.
Chân Diệu nhớ cây thạch lưu này, hoặc là nói, là trí nhớ của nguyên chủ.
Khi đó nàng khoảng chừng mười tuổi, chạy tới dãy nhà sau phòng bên này chơi.
Khi đó chính là thời điểm trái thạch lưu chín cây, nhưng là cây thạch lựu này là loại cây trồng ở sườn núi phía bắc, kết trái thạch lưu vừa nhỏ lại vàng, ngày thường cũng không có người động.
Một lần kia nàng thấy một tiểu nha hoàn bảy tám tuổi nhón chân hái được mấy viên thạch lưu, đúng lúc bởi vì tiên sinh ở phòng dạy học đánh đàn đang khen Nhị tỷ Chân Nghiên, nàng trong lòng nổi lửa, thấy vậy liền mượn cơ hội phát tác, liền phạt tiểu nha hoàn kia quỳ dưới ánh mặt trời, nắng nóng nhiệt độ lúc đó trên 35 ℃, tiểu nha hoàn cứ như vậy phơi nắng mà hôn mê, mới kinh động đến người lớn.
Hình như kể từ lúc đó trở đi, đại ca Chân Hoán cùng Nhị tỷ Chân Nghiên đối với nàng lại càng thêm phớt lờ hời hợt, cảm thấy nàng ẩu tả, tự do phóng khoáng vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng.
Chân Diệu không hề trách bọn họ, có thể nhìn Ôn Mặc Ngôn như vậy, sâu trong đáy lòng vẫn có mấy phần hâm mộ.
Hắn biết hết thảy khuyết điểm của Ôn Nhã Kỳ, nhưng không bởi vì đó là em gái của hắn, mà là hắn so với tuyệt đại đa số người làm huynh nào cũng đều tốt hơn.
Không phải là bởi vì bạn đủ tốt, tôi mới đối xử tốt với bạn, mà là bởi vì chính tồn tại của bản thân bạn mà tôi đối tốt với bạn.
Chân Diệu biết nghĩ như vậy khá là lập dị khác lạ, nhưng nàng thân là một cô gái, ai lại không hy vọng có một người anh trai như vậy chứ?
Thấy Chân Diệu bất động, Ôn Mặc Ngôn hỏi: “Muội có phải bị lạnh không?” Vừa nói vừa cởi xuống áo khoác ngoài phủ thêm cho nàng.
Chân Diệu ngớ ngẩn, ấm áp kia để cho nàng vốn là muốn cự tuyệt tại đầu lưỡi đánh trở lại một vòng, lúc muốn từ chối, hắn đã quay người đi trong phòng đi.
“Nhị biểu muội. Muội liền ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ trở ra sớm.”
Chân Diệu đứng ở cửa chờ, thời gian tựa hồ bị kéo dài vô hạn.
Nàng nhìn bụi cây thạch lưu kia giết thời gian, trong lòng đang suy nghĩ, cũng không biết bây giờ, bụi cây thạch lưu này kết trái thạch lưu vẫn là vừa nhỏ vừa vàng không?
Rốt cuộc, sau lưng truyền tới tiếng bước chân. Có chút nặng nề.
Nàng quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Ôn Mặc Ngôn, từng bước đi ra ngoài.
“Tứ biểu ca?”
Ôn Mặc Ngôn tay đang run, lại hết sức trấn định. Giọng nói vẫn còn đang run rẩy: “Nhị biểu muội, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Trong lòng Chân Diệu trầm một cái, yên lặng gật đầu, im lặng đi theo hắn đi về phía trước một lúc lâu. Hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Chân Diệu đang tâm trạng lung tung lại có chút thất thần nên thiếu chút nữa đụng vào.
Ôn Mặc Ngôn đưa tay đem nàng đỡ lấy.
Cách 1 tầng vải áo, Chân Diệu vẫn có thể cảm thấy cặp kia tay lạnh thấu xương.
Nàng cũng không nhịn được nữa, liền hỏi: “Biểu ca. Nhã Kỳ nàng —— ”
Ôn Mặc Ngôn nhìn nàng, bắt đầu có chút hối hận muốn nàng cùng đi theo, hắn không muốn nói láo, nói thật. Chỉ sợ lại hù dọa nàng.
“Tứ biểu ca ——” Chân Diệu không nhịn được thúc giục.
“Ta xem dấu vết Nhã Kỳ trên cổ, nếu như theo lời nói của vị bằng hữu kia nói là không sai, Nhã Kỳ nàng… Hẳn không phải là tự sát!”
Mặc dù sớm có dự cảm. Nhưng nghe thấy lời này, trong lòng Chân Diệu liền trầm xuống dần dần nặng nề. Đêm nay tựa hồ đặc biệt hàn lạnh.
Ôn Nhã Kỳ không phải tự vẫn, như vậy thì là bị người khác siết cổ chết.
Nàng cả người không nhịn được phát run, tựa như lại trở về thời điểm khi trên xe taxi cũ nát đó, đôi tay kia của tài xế taxi đang hung hăng bóp cổ nàng, càng bóp càng chặc.
Nàng quay đầu, nhìn khắp bốn phía.
Bóng đêm càng sâu hơn, mây đen đã đem trăng sáng che đậy, các ngôi sao nhỏ đã sớm ảm đạm không ánh sáng, chỉ có ánh sáng đèn lồng mang theo trong tay Ôn Mặc Ngôn đang tản mát ra ánh quang yếu ớt, đem bóng dáng quanh thân hai người chiếu sáng. Có lẽ bởi vì điều này, càng đi ra bên ngoài lại càng tối đen, nhìn đến nơi xa một chút đã hoàn toàn không thấy rõ, không biết là cái gì ở phía trước lẳng lặng chờ đợi bọn họ.
Giờ khắc này, Chân Diệu ngược lại cảm thấy ánh sáng của đèn lồng này, giống như là thành cái bia ngắm sống động, lại càng thêm hoảng sợ.
“Nhị biểu muội, đừng sợ.” Ôn Mặc Ngôn thấy nàng môi đều là trắng, một chút huyết sắc đều không có, thân người mảnh khảnh khoác lên áo khoác ngoài của hắn tỏ ra càng đơn bạc, cũng có chút đau lòng, duỗi tay muốn vỗ vỗ nàng, cuối cùng không có làm như vậy.
Nếu bọn họ vẫn là khi còn bé thì tốt rồi.
Ôn Mặc Ngôn nghĩ như vậy.
Tuổi còn nhỏ, người ngoài cũng sẽ không nghĩ bậy, hắn là có thể ôm biểu muội một cái, không để cho nàng phải sợ rồi.
“Ta không sợ.” Chân Diệu từ trong ký ức tỉnh lại, xiết chặc áo khoác ngoài, “Tứ biểu ca, chúng ta đi về trước đi. Nguyên nhân cái chết của Nhã Kỳ nếu có vấn đề, vậy muội ngày mai kêu La Báo đi theo Cẩn Minh nói một tiếng, hắn có lẽ có biện pháp tra ra một chút tin tức.”
“Vậy làm phiền biểu muội cùng biểu muội phu rồi.”
Ôn Mặc Ngôn một mực đưa Chân Diệu đến cửa phòng.
Chân Diệu lại không thể nói thật ra có Thanh Đại đi theo, chỉ đành phải để hắn đưa về.
Ở trước cửa đứng yên lặng một lúc, nàng cởi xuống áo khoác ngoài đưa cho Ôn Mặc Ngôn.
Ôn Mặc Ngôn đưa tay nhận lấy, cũng không có mặc, mím chặc môi nói: “Tứ biểu muội, sáng mai liền phiền toái muội, mau sớm để cho Thế tử biết.”
Hắn thẳng thắn nhưng cũng không phải thật lỗ mãng, em gái chết như vậy không bình thường, lại là chết ở trong phủ cô mẫu của mình, đương nhiên là La Thiên Trình nhúng tay vào, so với hắn tự mình điều tra loạn lung tung thì có tác dụng hơn.
“Biểu ca huynh yên tâm.”
Ôn Mặc Ngôn gật đầu một cái, xoay người đi về phía trước mấy bước, lại dừng lại, nhìn lại Chân Diệu.
“Nhị biểu muội, muội sợ hãi thì phải kêu nha hoàn bồi muội ngủ chung.”
Chân Diệu mỉm cười cười một tiếng: “Tứ biểu ca, muội biết, huynh yên tâm đi.”
Bóng đêm tối như mực, nàng đứng ở cửa, bởi vì có chút ánh sáng yếu ớt, có thể thấy rõ nụ cười trên mặt kia bỗng nhiên nở rộ, giống như hoa quỳnh nở rộ vậy, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đẹp không thể tả.
Ôn Mặc Ngôn bỗng nhiên cũng không dám nhìn, vòng vo người vội vã bước đi.
Chân Diệu đứng ở cửa chốc lát, Thanh Đại từ chỗ bóng tối đi ra.
“Đại nãi nãi.”
“Vào đi thôi.” Chân Diệu đến trước đẩy cửa đi vào.
Nội thất có một ngọn đèn dầu trường minh nhỏ, là dùng để thắp chiếu sáng vào ban đêm, độ sáng tuy không rõ lắm, nhưng vẫn là so với phòng ngoài muốn sáng rõ hơn chút.
Chân Diệu đi vào, xoa xoa tay thổi khí, lúc này mới đi nhanh hướng đến trước giường.
Màn che màu xanh nhạt cản trở quang cảnh bên trong, nàng mới vừa khều