La Thiên Trình nhìn bóng lưng của Lục hoàng tử, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm.
Ai có thể nghĩ đến, Lục hoàng tử xem như phóng túng không kiềm chế được, ngày sau ở sau lưng Thái tử vô dụng sẽ bộc lộ tài năng ra sao?
La Thiên Trình im lặng không lên tiếng theo sau.
Ngụy công công dẫn Chân Diệu đi đến Thính Phong Hiên ở Ngự hoa viên.
“Hoàng thượng, Chân tứ cô nương đã đến.”
Ngụy công công nghiêng người, cung kính lui sang một bên, nhường lại vị trí.
Chân Diệu quỳ xuống, đầu cúi thấp hô: “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến, nói: “Hoàng thượng, ngài xem, Chân tứ cô nương cũng thật hiểu lễ nghĩa.”
Giọng nói lười nhác nhưng lại có mấy phần sức sống, nghe rất liêu nhân (ý nói giọng điệu chọc ghẹo, mua vui), Chân Diệu không dám tùy ý ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đoạn váy dài thêu Diên Vỹ Thủy màu tím uốn lượn rơi trên mặt đất.
Chỉ nhìn màu tím đơn thuần kia, cũng đã thấy mùi vị mê hoặc lòng người.
“Đứng lên đi.” Giọng nói trầm tính của nam tử vang lên.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Chân Diệu như cũ cúi đầu, đứng thẳng lên.
Chưa được phép mà nhìn thẳng dung nhan của Hoàng thượng là cực kỳ vô lễ.
Nàng tự nhiên chắc chắn nhớ được điều này.
Chiêu Phong Đế nhìn nữ oa trước mặt lẳng lặng đứng cúi đầu, nữ oa nhỏ nhắn như dòng sông nhỏ thủa sơ khai, trong mắt hiện lên hứng thú nói: “Phủ Kiến An Bá Chân Tứ cô nương đúng không? Tên gọi là gì?”
“Tên của dân nữ chỉ có một chữ Diệu.”
“Chân Diệu?” Chiêu Phong Đế thì thào nhớ kỹ rồi cười ha ha: “A Vân, nàng nghe danh tự này, có phải hay không rất Diệu?”
Nữ tử có tên A Vân cười khẽ nói: “Đúng là Diệu, Chân tứ cô nương đúng là người giống như tên, có thể tỉa ra xảo quả hoa qua vô cùng tinh xảo, khéo léo.”
Chân Diệu đã biết nữ tử này là người nào.
Hiện nay đứng đầu được Hoàng thượng sủng ái Tưởng quý phi, khuê danh chỉ có một chữ Vân.
Tưởng quý phi chính là mẹ đẻ của công chúa Phương Nhu.
Giờ Chân Diệu mới có thể hiểu được tại sao lần này mình lại được tuyên vào cung.
“Ngẩng đầu lên nói chuyện.” Chiêu Phong Đế trên mặt nở nụ cười, giọng nói làm người khác không cảm thấy bị áp bức.
Chân Diệu nghe lời, ngẩng đầu lên.
Ngượng ngùng và e sợ cái gì đấy đó không phải là phong cách của nàng, vả lại, lời Hoàng thượng nói chính là miệng vàng lời ngọc, cứ theo mà làm, ít nhất cũng sẽ không mắc lỗi gì.
Cuối cùng Chân Diệu cũng thấy được long nhan của Chiêu Phong Đế.
Hắn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng người không biến tướng, ánh mắt phân minh, tự nhiên phát ra cỗ khí thế lỗi lạc .
Nữ tử ngồi bên cạnh có dung mạo cực kỳ kiều diễm, có mấy phần giống với công chúa Phương Nhu, ánh mắt nhìn vào mặt của Chân Diệu, ánh mắt phản phất được che dấu bởi một tầng lụa mỏng, nhìn không thấy được tâm tình thật sự.
Chiêu Phong Đế nhìn thấy rõ mặt của Chân Diệu, tỏ ra ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, Chiêu Phong Đế mới mở miệng nói: “A Vân, Sao ta nhìn Chân tứ cô nương có chút quen mắt?”
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm thật lớn.
Hù chết nàng, còn tưởng Hoàng thượng vừa thấy nàng đã yêu.
Xem ra, đôi khi quá tự tin cũng không tốt …
Chân Diệu sâu sắc tự kiểm điểm lại.
Tưởng quý phi cười duyên một cái nói: Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên, Lệ thái phi xuất thân từ phủ Kiến An Bá, nói cho đúng là cô cô ruột thịt của Chân tứ cô nương.”
Lệ thái phi trong lời nói của Tưởng quý phi chính là ấu muội của lão Kiến An Bá tiến cung năm xưa.
Hầu môn nào ba đời mà chẳng có nữ tử tiến cung, phủ Kiến An Bá cũng không phải là môn đệ hiển hách gì, Tưởng quý phi lại nhất thanh nhị sở, đủ thấy tâm tư kín đáo.
“Khó trách.” Chiêu Phong Đế gật đầu một cái, tiện tay chỉ vào mâm đựng trái cây trên bàn ngọc thạch nói: “Chân tứ, ngươi có thể ở đây làm xảo quả hoa qua cho Trẫm xem được không?”
“Dạ.” Chân Diệu cúi đầu thi lễ, không do dự, tiêu sái đi đến trước bàn ngọc thạch, nhìn kĩ một chút các loại trái cây ở trong mâm.
Trong mâm đựng trái cây có dưa hấu đã cắt ngon lành, có chùm nho, quả đào, cùng với mấy loại trái cây quý hiếm khác.
Chân Diệu trầm ngâm một chút.
Mặc dù Hoàng thượng chỉ biểu đạt lòng hiếu kỳ, nhưng là thánh tâm khó dò, có ai biết Hoàng thượng có kiên nhẫn chờ nàng tỉa xong không, tốt nhất nên tỉa đơn giản, xem ra hoa hồng vui tai vui mắt là được.
Chân Diệu đã có chủ ý, nhìn về phía Chiêu Phong Đế nói: “Hoàng thượng, dân nữ cần một con dao tỉa, còn muốn rửa tay nữa.”
Chiêu Phong Đế âm thầm gật đầu, tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn lắm, trước mặt hắn lại trầm ổn như vậy, cũng không phải là đơn giản.
Khó được hơn là