Có câu nói rất hay, thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu.
Tiểu nương tử xuất thân tốt đẹp không phải là nghĩ như vậy
Không nói đâu xa, như Đại bá thân là Thế tử Kiến An bá thì thế nào, rõ ràng thương yêu Lam di nương nhưng đâu có dám lộ ra trước mặt Đại bá nương?
Chính là hôn nhân của Chân Tĩnh, cũng phải dụ dỗ, van xin để cho Đại bá nương cân nhắc kỹ một chút.
Những người làm quan, tập tước, có mấy kẻ dám công khai ái thiếp diệt thê ?
Nực cười, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí của ngươi đây này.
Rồi hãy nói phụ thân, là một người hồ đồ, người kia thanh lâu tới tự cho mình có thủ đoạn, nâng cao bụng vào cửa, có phụ thân che chở thì thế nào, thực ngây thơ, còn không phải nói bán thì bán.
Phụ thân bị mất quan chức, cả ngày lưu luyến bụi hoa, nhưng lại không dám động đậy đến một đầu ngón tay của mẫu thân.
Ít nhất, không dám động, bởi vì nếu dám thì tổ mẫu sẽ đập chết ông!
Chân Nghiên suy nghĩ chuyện trước nay, lại nghĩ tới chuyện của Chân Tĩnh, càng nghĩ càng tức, mắng : “ Thật là đồ bại hoại, cũng không phải thanh niên tài tuấn gì, lại vội vàng đi làm thiếp”
Là hoàng tử thì như thế nào, chỉ cần không ngồi lên vị trí kia, ngoại trừ chính phi, những thứ thiếp thất khác lại để cho người khác xem thường, từ nay về sau, sinh nhi nữ từ huyết mạch thì thấp hơn người ta một cấp, cả đời không trở mình được.
Có thể suy ra, đợi Chân Tĩnh tiến vào phủ Lục hoàng tử, tầng lớp quý tộc sẽ chê cười phủ Kiến An bá như thế nào đây.
Chân Diệu yên lặng lấy trâm Bảo Châu Hồ Điệp bằng vàng ra, lại thêm một cây trâm cài giống mấy tỷ muội, nói : “Đợi lát nữa ta sai nha đầu đưa cho Tam tỷ. ”
Chân Nghiên quét mắt một vòng, thản nhiên nói : “Nàng nên được, đưa đi thì đưa đi đi, có điều Tứ muội, ngày sau muội cách xa muội ấy một chút, tháng sau ta phải lấy chồng rồi, không quan tâm muội được nữa”.
Chân Diệu gật đầu : “Nhị tỷ yên tâm, vô luận trưởng bối tính toán an trí Tam tỷ như thế nào, chắc trong thời gian này sẽ không để cho tỷ ấy bước ra khỏi cửa phòng, ta có muốn nhìn cũng chẳng được.”
Chân Nghiên nhấp khóe môi : “Muội nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới quý phủ chúng ta lại có tỷ muội đi làm thiếp, ta muốn nôn cũng không được.”
“Đúng, đúng” Chân Diệu vội vàng gật đầu, nghĩ đến Chân Nghiên sẽ sớm lấy chồng rồi, từ cổ tay tháo vòng bạch ngọc xuống, “Nhị tỷ, tỷ sắp lấy chồng rồi, muội muội cũng không có vật gì tốt, tỷ hãy cầm lấy cái vòng tay này đi.”
Chân Nghiên khước từ không thu: “Vòng tay này vô luận tốt xấu thế nào, cũng là của tổ mẫu thưởng cho muội, nào có đạo lý nào đưa lại qua tay ta. Ta không phải đã được một cái trâm cài à. Nếu muội còn ngại không đủ, đợi ngày ấy cho ta thêm trang, làm chút ít túi thơm, khăn các loại là được rồi, thủ nghệ của muội tốt hơn ta nhiều”
Chân Diệu le lưỡi: “Ta không dám thêu khăn nữa”
Dựa vào lệ cũ cho tỷ muội thêm trang, mấy tỷ muội chưa lấy chồng cũng đều đưa chút ít túi khăn thơm, hoặc đồ chơi nhỏ không quý trọng.
Nàng đã sớm mang đồ vật cho Chân Nghiên, nghĩ tới thêm trang hôm đó nếu đưa đồ quá quý trọng thì khiến cho trưởng bối khó làm, lại để cho những người ngang hàng không thoải mái.
Thấy Chân Nghiên không chịu thu, Chân Diệu cũng không có ép buộc, thầm nghĩ, mấy ngày nữa đi ra ngoài, phải đi Bảo Hoa lâu, chọn vài món đồ trang sức đeo tay là được, đến lúc đó dù sao cũng không còn lý do để từ chối.
Nghe Chân Diệu nhắc tới khăn, Chân Nghiên nghĩ tới Chân Tĩnh thì lại càng não thêm vài phần, không hề đề cập đến nàng ta nũa, nói lời ong tiếng ve rồi đứng dậy cáo từ.
Chân Diệu phân phó Tiểu Thiền đưa đồ trang sức đeo tay cho Chân Tĩnh.
Tiểu Thiền lanh lợi đi Tạ Yên các, lại đụng trúng Lưu má má trong sân Lão phu nhân.
“Là Tiểu thiền trong nội viện Tứ Tiểu thư a, có chuyện gì thế ? Tam Tiểu thư bị bệnh, không thể gặp khách.”
Mặc dù thể diện của Lưu má má kém hơn Vương má má, nhưng ở Ninh Thọ đường cũng có tiếng nói, có thể đi đến được một bước này, đương nhiên ma ma là người khôn khéo giỏi giang đấy, đều biết rõ nha hoàn có đẳng cấp của mỗi vị chủ tử
Thầm nghĩ Tiểu Thiền trong tiểu viện của Tứ tiểu thư, cực kì