*: Bánh làm từ quả mận
Chân Diệu dở khóc dở cười: “Hàm ca nhi, hôm qua đệ mới ăn đá bào mà, bên trong còn có sữa bò, hôm nay nóng không dự trữ được, sữa bò phải mua vào sáng sớm, mà còn chưa chắc đã mua được đấy!”
“Tứ tỷ, đệ rất muốn ăn, đệ đi thăm biểu ca còn đáp ứng phân cho biểu ca một ít đó.”
“Ách, Tưởng biểu ca thế nào rồi?” Nhắc tới Tưởng Thần, Chân Diệu có chút chột dạ.
Dù nói thế nào thì Tưởng Thần cũng vì cứu nàng mới bị rắn cắn.
“Thần biểu ca thật đáng thương, một bên mặt bị phù, ăn không vô, cho nên Hàm ca nhi mới phân một phần đá bào cho Thần biểu ca ăn.” Hàm ca nhi nói vô cùng nghiêm túc.
“Không ăn được sao?” Chân Diệu ngẫm nghĩ, nói với Hàm ca nhi: “Hàm ca nhi, đệ trước ngồi ở chỗ này của Tứ tỷ một chút, Tứ tỷ làm đồ ăn ngon cho đệ và Tưởng biểu ca.”
Vừa nói vừa gọi Bách Linh tới : “Bách Linh, cầm chút bạc vụn đi tìm một gã sai vặt ở ngoại viện, bảo hắn đi mua chút sơn tra tươi. Dùng nhiều bạc chút cũng không sao, nhất định phải mua được tươi.”
Kinh thành ở phương bắc, vào mùa này sơn tra đã không còn bán, nhưng thương mậu Đại Chu phồn hoa, loại trái cây như sơn tra này được vận chuyển từ phương nam lên bán, dĩ nhiên giá tiền cũng đắt hơn không ít.
Bách Linh lập tức đi làm, không lâu thì mang về một rổ sơn tra tươi.
Chân Diệu đã chuẩn bị những cái khác xong, phân phó mấy nha hoàn cùng nhau động thủ, rửa sạch sơn tra, sau đó bỏ vào nồi cùng đường phèn đun lên.
Hàm ca nhi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ngửi thấy vị chua của sơn tra không nhịn được nuốt nước miếng: “Tứ tỷ làm cái gì vậy?”
Chân Diệu vỗ đầu Hàm ca nhi cười híp mắt nói: “Tỷ làm sơn tra cao đó.”
“Sơn tra cao là cái gì? Đệ vừa mới ăn mứt quả.” Hàm ca nhi càng tò mò.
“Chờ làm xong đệ sẽ biết.” Chân Diệu vừa nói vừa dặn Thanh Cáp: “Thanh Cáp ngươi trông lửa, không để quá to cũng không quá nhỏ, ta đi phòng bếp lớn bên kia, làm một chút đồ ăn khác.”
Chân Diệu dẫn Bách Linh đến phòng bếp lớn, bà tử ở nhà bếp thấy nhưng không trách, nói Tứ cô nương tới. Đưa cho nàng bếp và nồi thường dùng.
Chân Diệu thầm nghĩ đây là lúc trước mỗi ngày làm đồ bổ cho Ôn thị, đống bạc kéo ra tình cảm.
Bách Linh lấy ra một chuỗi tiền đồng đưa cho bà tử nhóm lửa, hỏi: “Hôm nay có rau quả tươi không? Tiểu thư muốn làm một chút đồ ăn nhẹ.”
Hiện tại đang là thời điểm làm bữa tối. Thịt cá, rau quả hẳn không ít, chỉ một chút không trữ được hoặc đặc biệt quý trọng mới có thể thiếu một chút.
Nếu không hỏi những bà tử kia cũng không nhiều lời nói ra.
Quả nhiên nhận được tiền bà tử kia liền nói nhiều hơn: “Bẩm cô nương, hôm nay rau quả không ít, đều là những đồ thường ăn, ách, còn có chút ngó sen tươi dưỡng trong chum, cô nương có muốn xem không?”
Chân Diệu đi qua nhìn, quả nhiên thấy trong chum có ít ngó sen, nhìn dáng vẻ rất tươi, nhất thời tính toán.
“Được, vớt một ngó sen tươi to bằng cánh tay, tươi một chút, cho ta thêm một miếng thịt heo cùng mấy quả cà chua chín.”
“Được, được ạ.” Bà tử ân cần chuẩn bị tốt nguyên liệu Chân Diệu muốn.
Bách Linh ở một bên giúp Chân Diệu rửa sạch tay. Làm trợ thủ cho nàng.
Thịt nạc băm nhỏ, trộn với trứng gà, lại thả bột hồ tiêu trắng để khử mùi, sau đó cho thêm mấy loại gia vị quấy đều, tiếp theo thả thêm những lát sen được cắt rất đều vào.
Không lâu sau hai khay ngó sen vàng óng được gắp ra.
Củ sen thanh nhuận, thích hợp cho người thể trạng kém, thiếu máu ăn, cộng thêm thịt nạc băm vừa dinh dưỡng lại thanh sảng không ngán, cho Tưởng Thần ăn thì quá thích hợp rồi.
Nghĩ đến khẩu vị của hắn không tốt, làm nhiều cũng không ăn hết, phòng bếp lớn bên này còn có thể mang đồ ăn đi, Chân Diệu lấy đường trộn với cà chua liền dừng tay, mang Bách Linh trở về Trầm Hương uyển.
Chỗ Thanh Cáp sơn tra đã nấu đặc, tản ra mùi chua.
Chân Diệu nhận lấy làm tiếp, chờ tương sơn tra đặc làm lạnh liền đông lại óng ánh trong suốt, sơn tra cao đã làm xong.
Hàm ca nhi nhịn không được vỗ tay: “Tứ tỷ, đây là sơn tra cao ạ. Thật đẹp, có thể ăn chưa?” Nói xong liếm liếm đầu lưỡi.
“Có thể ăn rồi nhưng phải cắt ra đã.” Chân Diệu vừa nói vừa cầm dao cắt sơn tra cao thành miếng vừa phải, chia vào đĩa rồi cẩn thận gắp một miếng cho Hàm ca nhi.
“Nếm thử chút.”
Hàm ca nhi ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên: “Tứ tỷ, ăn rất ngon, còn ngon hơn đường hồ lô.”
“Được rồi, đem những cái này cho Tưởng biểu ca đi, hai người cùng nhau ăn. Nhớ ngó sen này có thể ăn nhiều còn sơn tra cao này không nên ăn nhiều.” Chân Diệu phân phó Bách Linh sắp xếp sơn tra cao xong liền sai tiểu nha đầu cầm đi theo Hàm ca nhi.
Hàm ca nhi mặt mày hớn hở đi đễn chỗ Tưởng Thần.
“Thần biểu ca, Hàm ca nhi đến thăm huynh đây.”
Đầu tóc Tưởng Thần chỉ dùng một tấm khăn vuông màu xanh phủ lên, tựa nghiêng trên giường, thấy Hàm ca nhi vào liền vội vã chống người dậy, ôn hòa cười nói: “Hàm ca nhi tới vào lúc này, đã ăn chưa?”
“Chưa có đâu.” Hàm ca nhi lắc đầu một cái, chỉ vào hộp thức ăn khoe khoang: “Chẳng phải mang đến ăn cùng Thần biểu ca sao?”
Tính tình Tưởng Thần ôn hòa, còn kiên nhẫn dạy nhóc đọc sách, viết chữ, so với tiên sinh hung dữ mạnh hơn nhiều, Hàm ca nhi cực thích vị biểu ca này.
“Hàm ca nhi ăn trước đi.” Tưởng Thần cười nói.
Kể từ hôm bị rắn cắn, một mặt là mặc dù độc đã được thanh trừ nhưng thân thể vẫn còn khó chịu, mặt khác là hôm đó quá mức mất thể diện, trong lòng tích tụ nên mấy hôm nay hắn không có chút thèm ăn nào.
“Thần biểu ca vẫn không muốn ăn gì à, vậy để ngày mai đệ mang đá bào tới cho huynh ăn, Tứ tỷ đã đáp ứng sang mai đi mua sữa bò về làm cho đệ đó.”
Nghe là đá bào Chân Diệu làm biết rõ thân thể khó chịu, Tưởng Thần vẫn không nhịn được gật đầu: “Được.”
Vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười nhìn Hàm ca nhi lấy ra ngó sen vàng óng, điểm tâm đỏ óng ánh trong suốt không biết tên và một đĩa đường trộn cà chua, Tưởng Thần có chút buồn bực.
“Đồ