Cung Ninh Khôn tường dán thếp vàng, cột ngọc khắc phượng.
Hôm nay Triệu Hoàng hậu mặc một bộ cung trang màu trắng ngà, nhìn qua không hợp với khí chất của nàng cho lắm, sự mệt mỏi bi ai giữa hai đầu mày càng khiến dung mạo nàng ảm đạm đi vài phần.
Đại cung nữ Sơ Tuyết đứng phía sau Triệu Hoàng hậu, ấn xương chân mày cho nàng.
“Sơ Tuyết, đừng ấn nữa, lấy gương ra cho ta.”
Sơ Tuyết nâng tới một chiếc gương tây dương có chiều dài tầm một thước, mặt sau mạ hình dây leo hoa hồng.
Triệu Hoàng hậu mở to mắt, nhìn vào gương quan sát khuôn mặt mình.
Làn da trắng như tuyết không chút tì vết, ngũ quan xinh đẹp, nếp nhăn ở khóe mắt nhạt đến mức gần như không thấy.
Nói đến mặt này, nàng nhìn cũng không có vẻ già so với Tưởng Quý Phi.
Nhưng sao Hoàng thượng lại không muốn ở lại Ninh Khôn Cung nhiều chứ?
Nàng là Hoàng hậu!
Hôm nay, ca ca đột nhiên mất, Hầu phủ lớn như thế , nàng có thể giúp chất nhi đống đỡ nổi hay không?
Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua mặt kính, Triệu Hoàng hậu thở dài: “Cất đi đi.”
“Nương nương, ngài nén bi thương.” Sơ Tuyết yên lặng cất chiếc gương tây dương đi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Triệu Hoàng hậu vuốt trán: “Bản cung hiểu, lúc này, ai cũng có thể ngã, nhưng Bổn cung không thể!”
“Nương nương, Chân Thái phi cầu kiến.” Mành thủy tinh được vén lên, Đại cung nữ Vãn Sương đi đến.
“Chân Thái phi?” Triệu Hoàng hậu nhất thời có phầ không có kịp phản ứng, suy nghĩ một chút, vẫn nói, “Mời bà vào đi.”
Lại nói, nàng cũng không có hảo cảm gì với phủ Kiến An Bá, nhưng vẫn phải cho Chân Thái phi thể diện.
Lão thái phi trong cung cũng không nhiều lắm, Chân Thái phi và Thái hậu chung sống rất tốt, mà lại từng có ơn cứu giúp Lục hoàng tử.
Mặc dù Lục hoàng tử không có mẫu tộc ủng hộ, nhưng Hoàng thượng vẫn rất tốt với hắn, phong vương cũng là chuyện sớm muộn.
Thân là Hoàng hậu, thái tử không phải do mình sinh ra, lại không có con, tính tình ngay thẳng như Triệu Hoàng hậu cũng bị mài phẳng sự sắc bén đi rất nhiều.
Một nữ tử trang phục đậm màu, tay áo rộng chầm chậm đi đến.
Nói là nữ tử, vì nhìn thoáng qua căn bản không nhìn ra tuổi tác thực sự, chỉ thấy dung quang bức người như ánh trăng sáng ngời ngợi, khiến người ta nhìn ngắm đến ngượng ngùng.
Nàng bước đi ngọc bội không vang, dáng đi thong dong, phong độ rõ ràng đoan trang đại khí, nhưng hết lần này tới lần này tới lần khác mang lại cho người ta cảm giác sen nở rộ theo từng bước chân.
Chờ nàng đi vào, mới nhìn thấy đuôi mày khóe mắt nàng đã có dấu vết của năm tháng, nhưng trông không thấy già, ngược lại thêm chút loại ý vị mà nữ tử trẻ tuổi không có.
Mỗi lần gặp Chân Thái phi, Triệu Hoàng lại cảm khái một lần.
Nếu Chân Thái phi sinh tại thời điểm này, thì nào còn Tưởng Quý Phi gì đó!
“Sao Thái phi lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Triệu Hoàng hậu đứng dậy nghênh đón.
“Ta có việc đến cầu Hoàng hậu.” Chân Thái phi cười nói.
“Thái phi mau mời ngồi, nói cái gì mà cầu hay không chứ! Không biết là chuyện gì?”
Chân Thái phi thu cười, vẻ mặt có chút tiêu điều: “Ta nghe nói hôm qua kinh thành không an ninh, gia huynh trọng thương hôn mê đến nay. Trong lòng ta thật sự lo lắng, muốn tìm Hoàng hậu nương nương cầu chút tình, truyền Lão phu nhân Kiến An Bá tiến cung gặp mặt một lần.”
Thái phi tuy là trưởng bối, nhưng lại không thể truyền triệu người ngoài cung vào được.
Cả hoàng cung, trừ Thái hậu, thì chính là Hoàng hậu và Tưởng Quý Phi có quyền lợi này thôi.
Bên Tưởng Quý Phi là do Chiêu Phong Đế đặc biệt cho phép .
Nghe Chân Thái phi nói như vậy, nét mặt Triệu Hoàng hậu lộ vẻ thê lương: “Thái phi nói rất đúng, nên gọi đến gặp mặt.”
Nàng thân là Hoàng hậu, bào huynh qua đời cũng chỉ có thể triệu mẫu thân và chị dâu khóc đến khóc lóc một trận, có muốn xuất cung bái tế cũng không thể được.
“Vãn Sương, đi lấy bài tử, truyền Lão phu nhân Kiến An Bá tiến cung.”
“Vâng, nương nương.”
Vãn Sương đi ra ngoài không bao lâu lại vòng trở về, vẻ mặt có phần kỳ lạ.
“Sao vậy?” Triệu Hoàng hậu nâng mắt.
“Nương nương, công công đang trực ở Thái Huyền Môn nói Lão phu nhân Kiến An Bá vừa mới tiến cung, trên danh sách xuất nhập cung có ghi lại.”
“A, có chuyện này à?” Triệu Hoàng hậu khó hiểu nhíu mày.
Vãn Sương chần chờ một chút nói: “Là đến Ngọc Đường Cung ạ.”
Vừa nghe ba chữ kia, Triệu Hoàng hậu nổi trận lôi đình, đứng bật dậy, mạnh mẽ quét Chân Thái phi một cái: “Thái phi. Nếu ngài đã tìm Tưởng Quý Phi truyền người nhà, cần gì phải đến tìm Bổn cung nữa?”
Phất ống tay áo một cái, đúng là muốn tiễn khách.
“Nương nương.” Vãn Sương vội gọi một tiếng, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Nương nương nhà họ thường ngày cái gì cũng tốt, nhưng vừa gặp chuyện liên quan đến vị ở Ngọc Đường Cung là lại bùng nổ tình tình.
Chuyện này nàng còn chưa bẩm báo xong mà Hoàng hậu đã phản ứng, đắc tội cả Chân Thái phi.
Vội nói: “Nương nương, Tưởng Quý Phi gọi Chân Tứ cô nương vào cung, còn Lão phu nhân Kiến An Bá phụng bồi đến thôi.”
Triệu Hoàng hậu nhíu mày: “Vãn Sương, ngươi nói đến mức Bản cung hồ đồ rồi. Làm sao vô duyên vô cớ Tưởng Quý Phi lại cho gọi Chân Tứ cô nương? Mà đã như thế, sao Lão phu nhân Kiến An Bá còn cùng tới?.”
Vãn Sương nhìn Chân Thái phi một cái, ghé vào bên tai Triệu Hoàng hậu nói nhỏ mấy câu.
Ánh mắt Triệu Hoàng hậu bỗng dưng sáng lên: “Thật ư?”
“Vâng ạ.” Vãn Sương trịnh trọng gật đầu.
Triệu Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, hòa hoãn sắc mặt nói với Chân Thái phi: “Thái phi, mời theo Bổn cung đến Ngọc Đường Cung một chuyến.”
Sắc mặt Chân Thái phi nhàn nhạt, cự tuyệt: “Hoàng hậu, hôm nay Thái hậu không có trong cung, một Thái phi như ta có việc cầu đến chỗ Hoàng hậu cũng thôi, nếu còn đi loạn khắp nơi, bị Hoàng thượng biết được, chẳng phải sẽ khiến Thái hậu mất thể diện? Chờ Thái hậu trở lại, chắc chắn sẽ trách tội.”
“Hoàng thượng?” Triệu Hoàng hậu dường như chỉ nghe được hai chữ này, sau đó sắc mặt trở nên hưng phấn, “Đúng, đúng, Thái phi nói không sai, Bản cung nên đi đến chỗ Hoàng thượng một chuyến! A, nếu Thái phi cảm thấy bất tiện, người cứ chờ ở Ninh Khôn Cung trước. Đến lúc đó Bản cung sẽ dẫn Lão phu nhân Kiến An Bá tới gặp người.”
“Vậy đa tạ Hoàng hậu, ta về trước ngồi chờ là được.”
Lúc này, trong đầu Triệu Hoàng hậu đều đầy ắp những lời Vãn Sương vừa nói, với việc Chân Thái phi nói gì cũng không để bụng nữa, tùy tiện gật đầu, dẫn theo hai đại cung nữ, một lão ma ma đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.
Ngọc Đường Cung.
Tưởng Quý Phi nhìn Chân Diệu bị đưa tới, nhìn không ra sống chết, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Công chúa Phương Nhu cũng sợ hết hồn, không khỏi cầm lấy tay Tưởng Quý Phi.
Thái giám truyền lời lại còn mang vẻ mặt tranh công: “Nương nương, nô tài đã mang Chân Tứ cô nương đến cho ngài rồi. Ngài không biết đâu! Bá phủ bọn họ thật kiêu căng, chết sống