“Tam cô nương không thoải mái?” Đại phu nhân Tưởng thị nghe vậy lông mày nhăn lại, “Chẳng phải vẫn bị bệnh sao?”
Bất luận thế nào tầng cửa sổ này cũng không dễ chọc thủng.
Trong lòng Lưu ma ma biết rõ, nói: “Có thể mấy hôm nay bệnh nặng hơn, nghe Lan Hương nói cơm cũng không động.”
Nói đến đây thần sắc có chút kì lạ: “Tam cô nương nói …. Có chút buồn nôn.”
Tưởng thị căng thẳng trong lòng, chợt nghĩ đến một khả năng.
Vốn cũng không đến nỗi _____
Thật thận trọng, cũng không dám mời đại phu, chỉ sai một ma ma thân tín của bà đi.
Ma ma này là Tưởng thị mang từ nhà mẹ đẻ đến.
Lúc ấy bà lấy chồng xa ở kinh thành, mẫu thân sợ bà ăn thiệt, liền chọn một người như vậy.
Ma ma này biết một chút y thuật, đặc biệt là phụ khoa, năm đó thì hiểu một chút, thoáng một cái hơn hai mươi năm trôi qua, thật lòng mà nói cũng không kém đại phu bình thường.
“Hoa ma ma, cần phải nhìn cẩn thận.” Tưởng thị cẩn thận dặn dò.
“Phu nhân yên tâm, lão nô mặc dù họ Hoa, ánh mắt vẫn chưa có hoa đâu.” Hoa ma ma đã ngoài năm mươi nhưng đầu tóc vẫn đen nhánh, lộ ra vẻ trẻ tuổi, tinh thần không tệ.
Tưởng thị lúc này mới đi ra ngoài tiếp tục thu xếp, mắt thấy Chân Nghiên lên kiệu hoa rời Bá phủ, lúc này mới thừa lúc rảnh rỗi qua thăm Tam cô nương, hỏi Hoa ma ma.
“Hoa ma ma, thế nào?”
Trên mặt Hoa ma ma không có biểu tình gì nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ khinh thường: “Phu nhân, Tam cô nương _____ sợ rằng đã có tin vui.”
“Đúng là hạ tiện!” Tưởng thị giận dữ, sắc mặt xanh mét.
Hoa ma ma bất động thanh sắc đứng sang một bên, cũng không nói nhiều.
Tưởng thị suy nghĩ cẩn thận.
Tam cô nương là cố ý cho bà biết!
Đúng rồi, trong bụng Tam cô nương nếu quả thật là cốt nhục của vị quý nhân kia, Bá phủ có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám tự mình làm chủ, chung quy vẫn phải bẩm việc này cho bên kia định đoạt.
Lục hoàng tử cho đến giờ cũng chỉ có một ấu nữ.
Tiểu chân này (đồ đĩ) đánh chủ ý thật hay!
Khó trách không có sợ hãi!
Nàng ta đoán chừng thiên gia coi trọng nam đinh muốn Lục hoàng tử sớm cưới nàng vào cửa sao?
Tưởng thị âm thầm nhổ một ngụm.
Thật là đồ không biết xấu hổ, bên này kiệu hoa của Nhị cô nương còn chưa đi đâu, hôn sự của nàng còn chưa dứt khoát thối hôn, đã chờ không kịp rồi!
Quả là thứ do vợ bé không lên được mặt bàn!
Tưởng thị nghĩ đến đây ngược lại bật cười.
“Điêu Lan, chờ Thế tử hết bận, mời thế tử đến chỗ ta một chuyến.”
Trời đã tối, phủ Kiến An bá vẫn đốt đèn sáng rỡ, chỉ có Tạ Yên các đã tắt đèn, Chân Tĩnh mặc một chiếc váy màu đỏ ngồi trong bóng tối sâu kín cười.
Cũng không biết mẫu thân đại nhân biết chuyện này rồi sẽ có vẻ mặt gì đây?
Lan Hương đi vào, yên lặng không tiếng động đốt nến. Gạt gạt bấc đèn.
Thấy nàng muốn ra ngoài, Chân Tĩnh nhướn mi: “Lan Hương, thế nào, ngươi sợ?”
“Không…….” Lan Hương có chút mất tự nhiên trả lời, chân đang run lẩy bẩy.
Nàng thật không hiểu sao vị Tam cô nương này lại to gan vậy.
Nàng, một cô nương chưa xuất giá lại có thai!
Phu nhân nhất định sẽ không tha cho cô nương mà thân là thiếp thân nha hoàn mình____
Lan Hương càng nghĩ, sắc mặt càng trắng.
Chân Tĩnh khẽ cười: “Ngươi sợ cái gì, ta còn chưa sợ nữa.”
Lan Hương mím môi không lên tiếng, sắp khóc rồi.
Thầm nghĩ ngươi là một cô nương khuê tú, làm ra chuyện bực này còn không biết xấu hổ, tuy nàng chỉ là một nha hoàn mệnh tiện, cố gắng mà sống.
“Lan Hương, ngươi cứ an tâm làm việc đi, sau này tự có chỗ tốt cho ngươi.” Chân Tĩnh không tự chủ vuốt ve bụng.
Mặc dù nàng không thể đường đường chính chính ngồi kiệu tám người khiêng xuất giá nhưng con trai của nàng sẽ có thân phận cao quý hơn con của tất cả các tỷ muội!
Thế tử Chân Kiến Văn ngày hôm nay tiếp khách cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu là ngày thường tất nhiên sẽ đến chỗ Lam di nương để nàng xoa bóp cho, có thể tưởng tượng chuyện thối hôn với Hàn Chí Viễn đã chọc vào hỏa khí, muốn đến ngủ ở thư phòng.
Nghe nói Tưởng thị gọi ông, tuy có chút buồn bực nhưng vẫn đứng dậy đi qua.
“Thế tử đã đi ngủ rồi?” Tưởng thị hỏi.
Từ lúc Chân Tĩnh chọc họa, lòng yêu thích của Thế tử với Lam di nương cũng phai nhạt, bà có thể nhận ra nhưng bà cũng biết số lần Thế tử qua bên kia cũng không ít.
Ha ha, đây chính là nam nhân, chỉ sợ biết rõ nữ tử này thô tục, bỉ lậu, thân phận đê tiện nhưng chỉ cần có nhan sắc là hết lòng sủng ái.
“Phu nhân gọi ta có chuyện quan trọng sao?” Chân Kiến Văn cười hỏi.
Ông rất kính trọng Tưởng thị, đặc biệt hiện tại đã lớn tuổi lại càng phát giác có một đương gia phu nhân có kiến thức là việc cỡ nào trọng yếu.
“Là chuyện của Tĩnh Nhi.” Sắc mặt Tưởng thị rất ôn hòa.
“Tĩnh Nhi?” Chân Kiến Văn nhíu lông mày, “Làm sao, nó lại gây chuyện gì rồi? Chẳng phải nó đang ở trong phòng sao?”
Thấy Tưởng thị có chút chần chờ, giận tái mặt: “Chẳng nhẽ hôm nay đám nô tài không có trông coi tốt, để nó ra ngoài?”
Nói tới đây trong lòng trầm xuống.
Hôm nay ông đã từ hôn Hàn Chí Viễn, nhưng không muốn trở mặt.
Trữ khi bạch tu công, mạc khi thiếu niên cùng *, huống chi còn là thiếu niên thấy rõ tiền đồ.
*: Thà coi thường ông già tóc bạc chứ không nên xem thường người trẻ tuổi lúc khốn khó bởi vì người thiến niên có tiền đồ không thể lường trước được.
Nếu Chân Tĩnh hồ loạn lung tung gây ra tiếng gió gì, đối phương biết nàng không bệnh, vậy thì kết thù rồi!
Đồ nghiệt chướng này!
Chân Kiến Văn thầm mắng một tiếng, có chút tức giận: “Tưởng thị, không phải nói bà cho người trông coi cẩn thận sao?”
Trong lòng Tưởng thị cười lạnh một tiếng.
Chỉ có chút không như ý đã từ phu nhân biến thành Tưởng thị rồi!
“Trông Tĩnh Nhi là Lưu ma ma do Lão phu nhân phái đến, dĩ nhiên cực kì thỏa đáng.” Tưởng thị nhìn Chân Kiến Văn một cái: “Là Tĩnh Nhi….. có tin vui!”
“Cái gì!” Chân Kiến Văn đầu tiên là kinh hãi, dần dần trong mắt có tia sáng.
Lục hoàng tử hiện còn chưa có chính phi, trong phủ tuy có hai trắc phi, cơ thiếp vô số cũng chỉ có một nữ nhi, nếu Tĩnh Nhi có thể sinh hạ lân nhi____
Tưởng thị âm thầm cười lạnh, quả nhiên là cha con, cái này cũng nghĩ giống nhau.
“Phu nhân có ý tứ gì?”
Tưởng thị cười nhạt: “Thiếp thân nào dám có ý gì, chuyện lớn như vậy tất nhiên phải báo cho bên kia một tiếng. Chuyện này là muốn Thế tử ra mặt đây.”
Thấy Tưởng thị không phản đối sự hài lòng của Chân Kiến Văn đối với Tưởng thị lại tăng một tầng, gật