Trong phòng họp lại lần nữa an tĩnh.
Kỷ Minh Nguyệt trong nháy mắt cảm thấy không còn chút buồn ngủ, bàn tay nắm chuột của cô hơi ra mồ hôi, gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình, trong danh sách xin thêm bạn bè có một ID rất quen thuộc.
101325.
Là Tạ Vân Trì.
Là người mà cô muốn có ID cả một thời cao trung.
Dường như vấn đề cô hao hết tâm tư để hỏi mười năm trước hiện tại đã có đáp án.
Lúc đó không phải cô không nghĩ đến chuyện thổ lộ, Kỷ Minh Nguyệt xưa nay không phải người biết sợ hãi.
Cô nghĩ, cùng lắm thì bị từ chối thôi, ai nói là bị từ chối thì sẽ không thể tiếp tục thích chứ?
Nhưng cô lại nghĩ, nhìn xem, ngay cả cái cơ bản nhất là phương thức liên lạc Tạ Vân Trì cũng không chịu cho mình, dường như có làm gì thì cũng chỉ phí công tổn sức, tự rước lấy nhục mà thôi.
Kỷ Minh Nguyệt cứ thế giãy giụa trong suy nghĩ của chính mình.
Thời cao trung, cô từng nghĩ, sau khi thi tốt nghiệp xong, nếu cô thổ lộ thành công với Tạ Vân Trì, cô liền đi ra nước ngoài học, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy thì lập tức về nước; nếu không thành công, cô lại tiếp tục ở nơi đó nỗ lực.
Khi đó, cô tìm mọi cách để Tạ Vân Trì viết lên lưu bút của mình.
Khi cô nhìn thấy dòng chữ “Hẹn gặp ở buổi tiệc mừng tốt nghiệp”, quả thực vui vẻ đến phát điên.
Lúc đó Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, có phải Tạ Vân Trì cũng thích mình hay không, cô thậm chí bắt đầu nói với Kỷ Phong cho cô học lại một năm để có thể tham gia thi đại học ở Trung Quốc.
Kỷ Phong còn cho rằng cô điên rồi.
Sau đó, cô chờ đến 12 giờ, Tạ Vân Trì cũng không tới.
Chờ tới khi gặp một nữ sinh cùng lớp với Tạ Vân Trì, cô ấy nói, Tạ Văn Trì căn bản không hề tới buổi tiệc mừng tốt nghiệp.
Kỳ thật muốn quên đi người mình thích rất khó.
Cô ra nước ngoài học, khóa tất cả những thứ kia lại, cố tình không chú ý đến những tin tức có liên quan đến Tạ Vân Trì, cố làm mình bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, cứ như thế hết mười năm, dường như mới quên đi được.
Nhưng mà, thậm chí không cần nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy ba chữ “Tạ Vân Trì”, tất cả liền sụp đổ.
Mười năm trôi qua, dường như vẫn không thể quên di.
Sự yếu ớt cùng những giọt nước mắt, trong cùng một buổi chiều, như muốn vùi lấp cô.
Cô chớp chớp đôi mắt đầy chua xót.
Không ngẩng đầu, sau đó tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
Không khí trong phòng thực sự an tĩnh.
Mấy người còn lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều cảm thấy không khí có chút quái dị không nói lên lời, lại mơ hồ cảm thấy là do mình suy nghĩ nhiều.
Đàm Trinh bắt đầu âm thầm hối hận.
Thật là, tự dưng nhiều chuyện như vậy làm gì, cứ coi như không nghe thấy là được rồi, tình trạng bây giờ… Thật quá xấu hổ.
Tuy rằng nghĩ như vậy…
Nhưng vẫn muốn nhiều chuyện!
Vừa rồi Tạ tổng nói là anh ấy thêm bạn bè?
Thêm ai ở đây?
Nam hay nữ?
Có quan hệ như thế nào?
…
Một đống vấn đề cứ như vậy xoay vòng vòng trong đầu, nói đúng ra là không chỉ có mình Đàm Trinh, mà triệt để bao phủ tất cả mọi người.
Nhưng rất hiển nhiên, người ngồi ở trên kia cũng không hề có hứng thú giải thích.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Thư ký Phương đẩy cửa tiến vào: “Tạ tổng, Bạch tiểu thư tới.”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, lên tiếng: “Mời vào đi.”
Thư ký Phương gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chỉ một lát, thư ký Phương lại tới, phía sau còn có một nữ hài tử.
Mọi người đều tò mò mà nhìn qua.
Nữ hài tử đi vào một bước, thanh âm thanh thuần mang theo chút ngọt: “Chào các vị tiền bối, em là thực tập sinh mới tới, tên Bạch Đào.
Rất vui vì có thể tham gia vào tổ hạng mục M-1, sau này mong các tiền bối chiếu cố.”
Kỷ Minh Nguyệt mang theo vài phần kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn Bạch Đào.
Rồi sau đó, cô nhịn không được mà cong khóe môi, mấy cảm xúc vừa rồi cũng theo đó mà biến mất.
Cô thật không nghĩ tới thế giới lại nhỏ như vậy, Bạch Đào vậy mà lại là thực tập sinh dùng quan hệ để tiến vào tổ hạng mục kia.
Nói cách khác, vòng đi vòng lại, Bạch Đào lại ở dưới trướng cô.
Nghĩ như vậy thật làm người khác buồn cười.
Trên mặt Bạch Đào còn mang theo nụ cười vui vẻ, rất lễ phép.
Nhưng mà, nụ cười này khi nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt ở đối diện, đột nhiên tắt đi.
Sao cô ta lại ở chỗ này!
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu Bạch Đào, cô liền nghe thấy Vu Văn Hiên mở miệng.
“Xin chào, Bạch Đào, tôi là tổ trưởng Vu Văn Hiên, cũng là người phụ trách hạng mục M-1.” Anh tự giới thiệu trước, sau đó tiếp tục, “Đây là phó tổ trưởng Kỷ Minh Nguyệt, cũng là người phát hiện ra dược vật M-1.”
Biểu tình của Bạch Đào cứng đờ.
Cô chỉ cảm thấy bản thân không thể nào nói lưu loát, ngơ ngác: “… Người phát hiện ra dược vật không phải là…”
Kiana nổi tiếng kia sao?!
Kỷ Minh Nguyệt điều chỉnh dáng ngồi một chút, biếng nhác mà bật cười, gương mặt kiều diễm lại càng thêm thu hút: “Ngày đó ở phòng thí nghiệm tôi quên giới thiệu với mọi người.
Vậy hiện tại liền bổ sung, xin chào, tôi tên Kỷ Minh Nguyệt, tên tiếng Anh là Kiana.”
Kha Nguyên cùng Tang Tu Viễn liếc nhau, đồng thời lắc lắc đầu, âm thầm thở dài.
Phó tổ trưởng lại phô diễn kỹ thuật giết người bằng lời nói rồi.
Ngẫm lại lúc đầu bọn họ cũng đều có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, chỉ nhìn vào gương mặt kia của Kỷ Minh Nguyệt mà theo bản năng liền cho rằng cô là bình hoa di động, đẹp nhưng không dùng được.
Ai mà biết, thao tác thực nghiệm của Kỷ Minh Nguyệt vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, đến khi Vu Văn Hiên nói tên tiếng anh của Kỷ Minh Nguyệt ra, bọn họ mới biết được mình có bao nhiêu ngốc.
Sao có thể đi so sánh với một đại nhân vật đầy thực lực trong ngành chứ?
Tưởng là rank đồng, ai ngờ lại là cao thủ.
Chuyện cũ nghĩ lại còn thấy sợ, Kha Nguyên tốt bụng nhắc nhở: “Đừng nghĩ phó tổ trưởng của chúng ta chỉ có vẻ ngoài có thể giết người, khả năng nghiên cứu khoa học còn mạnh đến mức không cho người khác có chỗ dung thân.”
Hướng Ấu, một nữ hài tử khác trong tổ dường như phát hiện ra điều gì: “Phó tổ trưởng, vừa rồi cậu nói phòng thí nghiệm sao?”
Kỷ Minh Nguyệt không chút để ý mà gật đầu: “Ừm, gần đây có giúp một vị giáo sư ở đại học Viễn Thành quản lý phòng thí nghiệm, Bạch Đào chính là học viên của giáo sư kia.”
Cô lại cười cười, “Bạch Đào còn rất nỗ lực.”
Mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.
Hô hấp