Gần đây Hướng Ấu phát hiện, Kỷ Minh Nguyệt cứ đến cuối tuần sẽ hẹn cô ra ngoài chơi cầu lông.
Kỳ thật chơi cầu lông cũng không có gì đáng hoài nghi, đáng hoài nghi chính là…
Đối tượng là Kỷ Minh Nguyệt.
Người mà chỉ có hứng thú với chuyện nghiên cứu khoa học, còn những chuyện khác đều lười tham dự, Kỷ Minh Nguyệt.
Đối diện với ánh mắt trần đầy nghi ngờ của Hướng Ấu, Kỷ Minh Nguyệt vừa vung vợt vừa nhàn nhạt nói: “Cảm thấy gần đây có chút béo, muốn rèn luyện thân thể một chút, giảm cân giữ dáng.”
Hướng Ấu giương vợt, dùng sức mà đánh quả cầu lông ngược trở về, nhìn Kỷ Minh Nguyệt dù mặc đồ thể thao cũng không che được dáng người hoàn hảo cùng cánh tay mảnh khảnh, còn có cái eo nhỏ tinh tế…
Hộc máu ở trong lòng.
Cái này mà gọi là “béo cần giữ dáng”, người thường như cô chỉ sợ đã phải lăn.
Nói thật, trước kia Hướng Ấu rất thích chơi cầu lông, nhưng từ khi liên tục bị Kỷ Minh Nguyệt kéo ra ngoài tập luyện, cô sắp PTSD rồi.
Một mặt là do tần suất quá cao, mặt khác là…
Cô cảm thấy mình sắp bị Kỷ Minh Nguyệt hành hạ đến chết.
Rốt cuộc là tại sao trên đời lại có người cực kỳ lười biếng nhưng thần kinh vận động lại phát triển tốt như vậy?
Hướng Ấu càng thêm cảm thấy ông trời bất công.
Tập một hồi, Hướng Ấu thở hồng hộc mà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mở nắp uống hết nửa chai nước mới có sức nói chuyện với Kỷ Minh Nguyệt.
“Miêu Miêu, rốt cuộc là có cái gì cậu không biết không?”
Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn Hướng Ấu một cái.
Nhưng không biết vì cái gì, Hướng Ấu lại đọc được một câu trong ánh mắt ấy…
“Cái này còn phải hỏi à, lão nương đương nhiên là mười phần toàn diện rồi.”
“…”
Hướng Ấu cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng rồi.
Vấn đề này nếu mang đi hỏi người khác, thì ít nhất người ta sẽ khiêm tốn không nhận.
Nhưng, Kỷ Minh Nguyệt là ai chứ?
Dù có nỗ lực khiêm tốn thì cái cốt cách xuất chúng kia cũng đã ngấm vào xương cốt rồi.
Hướng Ấu từ bỏ giãy giụa, thở dài một hơi, bắt đầu bát quái với Kỷ Minh Nguyệt về phần thưởng đại hội thể thao của Quân Diệu.
“Không biết là phần thưởng gì nhỉ, iPad, điện thoại, laptop…” Cô lảm nhảm, “Hơn nữa là Tạ tổng đích thân trao tặng, cái phần thưởng này thực sự quá dụ hoặc đi?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu ở trong lòng.
Trên mặt lại không để lộ: “Thế sao?”
Hướng Ấu vung tay: “Miêu Miêu có thể sẽ không cảm nhận được, nhưng đối với người thường như mình mà nói, Tạ tổng chính là ánh trăng! À không, ánh trăng là cậu, Tạ tổng là mây!”
“Bất quá, tiếc nuối duy nhất chính là…” Cô lắc lắc đầu, “Tạ tổng trước nay đều chỉ đứng xem, không tham gia.”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn nhìn Hướng Ấu.
Hướng Ấu dùng khuỷu tay đụng Kỷ Minh Nguyệt, “Cho nên trong nhóm chat bí mật của bọn mình, mỗi năm đều sẽ thảo luận Tạ tổng có phải là vì không am hiểu vận động nên không tham gia hay không?”
Kỷ Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng.
Hướng Ấu mơ hồ.
“Thời cao trung, cậu ấy là quán quân cấp tỉnh môn bóng bàn.”
!
Hướng Ấu trợn mắt há mồm.
Kỷ Minh Nguyệt không nói nữa, uống mấy ngụm nước.
Kỳ thật cũng không chỉ có bóng bàn.
Phàm là thi đấu có tiền thưởng, mặc kệ là văn hóa hay thể thao, Tạ Vân Trì đều sẽ tham gia.
Anh khi đó rất bận, cho nên mấy chuyện thi đấu cho vui kiểu này, Tạ Vân Trì sẽ không tham gia.
Nhưng, người có thiên phú chính là người có thiên phú, anh thực sự rất ưu tú.
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được cười cười.
Hướng Ấu:?
Rõ ràng Kỷ Minh Nguyệt cái gì cũng không nói, nhưng sao cô lại có cảm giác vừa bị ăn cẩu lương?
***
Thời gian tiếp theo thực sự bận rộn đến không thể nghỉ ngơi.
Kỷ Minh Nguyệt liên tục phải chạy qua lại giữa đại học Viễn Thành và Quân Diệu, nhưng tốt xấu gì cũng không cần đến Quân Diệu mỗi ngày, chỉ khi có việc liên quan đến hạng mục thì xuất hiện là được.
Hơn nữa trải qua cuộc họp lần trước, Bạch Đào giống như bị đả kích rất lớn, lúc nào cũng trong trạng thái ủ rũ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt, thiếu chút nữa là đi đường vòng.
Kỷ Minh Nguyệt trước nay chỉ cần ngươi không động ta thì ta cũng không rảnh đi kiếm chuyện, thấy vậy cũng rất vui mừng.
Tuy rằng cô chẳng chịu chút tổn thương nào, nhưng nếu mỗi ngày đều có một người không hiểu chuyện như vậy đi tới đi lui bên cạnh, giống như ruồi bọ vậy, thực sự rất phiền.
***
Ngày qua ngày, kỳ nghỉ Thanh Minh rất nhanh đã đến.
Kỷ Minh Nguyệt thương lượng với người nhà rằng ngày 1 tháng 5 sẽ về một chuyến, thuận tiện phụ đạo lần cuối cũng như ủng hộ Kỷ Hoài đi thi đại học.
Tuy rằng dựa theo thiết lập của Kỷ Minh Nguyệt, cô thật sự không biết bản thân có thể ủng hộ Kỷ Hoài cái gì.
… Về vấn đề này, cô đã rất nhiều lần thảo luận với Thư Diệu.
Thư Diệu lúc ấy vừa gặm táo vừa không chút để ý mà trả lời Kỷ Minh Nguyệt.
“Muốn ủng hộ em trai cậu không phải quá dễ sao? Cậu nói với Tiểu Hoài cứ bình tĩnh tự tin, phát huy giống ngày thường là được.
Dù sao với gia cảnh của hai người, em ấy dù cho cả đời không làm việc cũng có thể ăn ngon mặc đẹp.”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Cậu mẹ nó là đang cổ vũ tinh thần hay khuyên nó về nhà ăn chơi trác táng thế?
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Thư Diệu: “Không được, mình còn hy vọng em trai học tập thật tốt, kế thừa gia nghiệp, để mình an tâm làm cá mặn.”
(Cá mặn (cá ướp muối): Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn.
Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.
Không có đam mê, không có ý chí, không tranh giành, lười biếng không chí tiến thủ, chỉ muốn sống an nhàn)
Thư Diệu ở đầu dây bên kia sợ ngây người.
… Cái này mẹ nó là lời mà chị ruột có thể nói ra sao?
Đây là bóc lột sức lao động trẻ em đó biết không?
***
Kỷ Minh Nguyệt hẹn Thời Thần ra ngoài ăn cơm vào sau tiết Thanh Minh.
Tuy nói nghỉ Thanh Minh rất ngắn, nhưng Thời Thần đã là sinh viên năm tư, cô đã hoàn thành luận văn tốt nghiệp nên trong khoảng thời gian này cũng rất nhàn nhã, còn đang tính ở lại Viễn Thành nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới trở về trường.
Kỷ Minh Nguyệt dù sao cũng mới đến Viễn Thành không bao lâu, địa điểm ăn cơm với Thời Thần là một quán ăn Nhật Bản do chính cô bé chọn.
Cô đến sớm mười phút, tìm một vị trí cạnh cửa sổ mà ngồi xuống.
Vừa an tọa thì Kỷ Minh Nguyệt nhận được tin nhắn của Thời Thần.
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Chị Minh Nguyệt, em sắp tới rồi, chị đã đến chưa?】
Moon:【Chị đến rồi.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【! Để em giục anh của em nhanh một chút!】
Kỷ Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
… Tạ Vân Trì đưa Thời Thần đi?
Quả nhiên, không đến năm phút, Kỷ Minh Nguyệt đã nhìn thấy một biển số xe quen thuộc ở góc đường, dừng trước quán ăn Nhật Bản.
Thời Thần đi xuống từ ghế phụ, sửa sang lại váy, quay đầu vẫy vẫy tay với người lái xe, nhanh chân đi vào quán.
Khi ngồi xuống đối diện Kỷ Minh Nguyệt, cô bé đã