Sau khi Kỷ Minh Nguyệt về phòng, do dự một phen, vẫn quyết định nhắn tin trong nhóm 【Bốn người một mèo】.
Moon:【Nếu, mình nói là nếu, có người nói cậu ấy không chịu được cô đơn.】
Moon:【Là có ý gì?】
Hạ Doanh:【Cậu ấy = Tạ nam thần?】
Thư Diệu:【Cậu nói cái gì vậy, Miêu Miêu, cậu bắt mình làm bài đọc hiểu mà còn không cho mình bối cảnh à?】
Thiệu Trạch Vũ:【Miêu Miêu, cậu khai thật đi, có phải cậu làm cái gì với Trì ca rồi không?】
Moon:【…】
Cô cảm thấy đầu óc của mình thực sự không ổn định, bằng không thì tại sao lại đi tìm đáp án ở cái chỗ này.
Bùi Hiến:【À đúng rồi Miêu Miêu, đêm qua sau khi cậu về, Trì ca có phản ứng gì không?】
Moon:【Phản ứng?】
Bùi Hiến:【Ví dụ như không vui hoặc tương tự thế.】
Kỷ Minh Nguyệt cân nhắc phản ứng của Tạ Vân Trì tối qua.
… Hình như thực sự là có chút không đúng cho lắm.
Nhưng lúc đó cậu ấy có sốt cao như vậy, có phản ứng gì đi nữa thì có thể tính sao?
Bùi Hiến:【Mình nói cậu nghe nè Miêu Miêu, nếu cậu đi ra ngoài chơi cả ngày, Trì ca đến một phản ứng nhỏ cũng không có, vậy cậu cũng nên từ bỏ là vừa.】
Kỷ Minh Nguyệt chẹp miệng, không nói chuyện.
Bùi Hiến:【À mình nhớ rồi, hôm qua có phải cậu nói với mình, hai ngày tới công ty của các cậu sẽ tổ chức đại hội thể thao không? Còn yêu cầu mọi người đều phải tham gia, Trì ca cũng tới đúng không?】
Kỷ Minh Nguyệt không hiểu tại sao Bùi Hiến đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn “Ừm” một tiếng.
Bùi Hiến:【Được lắm.】
Bùi Hiến:【Mình ở Viễn Thành thêm hai ngày nữa, mình sẽ đến cổ vũ cậu ở đại hội thể thao, thuận tiện giúp cậu quan sát phản ứng của Trì ca.】
Hạ Doanh:【???】
Hạ Doanh:【Mẹ nó, Hiến ca!! Mình có thể xin một suất xem phát sóng trực tiếp không, mình có thể may mắn nhìn thấy một màn xuất sắc như thế không!】
Bùi Hiến lạnh nhạt vô tình: 【Không thể.】
Bùi Hiến, cực thông thạo đường lối kinh doanh, không hổ là con trai của ông trùm kinh doanh có tiếng ở Đoan Thành.
Từ trước đến nay tính toán tỉ mỉ, một giây trước mới lạnh nhạt vô tình, giây tiếp theo cần cầu xin thì lập tức thay đổi bộ dáng.
Bùi Hiến:【Chỉ hy vọng Miêu Miêu có thể vì tình nghĩa bạn thuở nhỏ với mình, khi về nhà thì giúp mình nói vài câu.】
Bùi Hiến:【Để mẹ mình đừng an bài ba buổi xem mắt một tuần nữa.】
Bùi Hiến:【Mình chịu không nổi.】
…
Khi Tạ Vân Trì bị sốt, liên tục nói mớ “Em đừng đi”, cái vấn đề “Em” là ai này…
Kỳ thật Kỷ Minh Nguyệt cũng có tự hỏi qua.
Người làm khoa học đối với việc tìm kiếm đáp án, đều hết sức nghiêm túc.
Cô thường phân tích câu trả lời ra thành nhiều trường hợp.
Có rất nhiều…
Người Tạ Vân Trì thích, ba của Tạ Vân Trì, cũng có khả năng là cô.
(Trong tiếng Trung Quốc, đại từ nhân xưng để chỉ người đối diện chỉ có你, nên khi Tạ Vân Trì nói “你不要走”, Selina đã quyết định edit 你 thành “em”, vì có lẽ ai cũng hiểu lời này Tạ Vân Trì dành cho Kỷ Minh Nguyệt)
Từ trước đến nay Kỷ Minh Nguyệt luôn là người rất thẳng thắn.
Cô đã có ý định hỏi trực tiếp Tạ Vân Trì, nhưng, nhìn trạng thái hôm nay của Tạ Vân Trì, khả năng cao là chính bản thân anh cũng không biết mình đã nói gì.
Kỷ Minh Nguyệt liền rất quyết đoán mà từ bỏ.
Hơn nữa, cô căn bản cũng không phải người thích tra tấn bản thân.
Trong ba đáp án này, tình huống xấu nhất chính là “người Tạ Vân Trì thích”.
Không thì cũng là “từng thích”, phải không?
Mất mát cùng khổ sở khẳng định là có, nhưng mà, thật sự không đến mức không thể vượt qua được.
…
Cô rất tự tin, cô mới là tương lai của Tạ Vân Trì.
Nếu sau mười năm trời cao đã giúp cô gặp lại người cô từng rất thích thời cao trung, mà cô lại không thể né tránh mà tiếp tục thích anh, vậy có nghĩa là giữa hai người họ, chính là duyên phận trời ban.
Cái này nói như thế nào nhỉ…
À.
Phải trân trọng đoạn duyên phận này.
***
Ở Viễn Thành một đoạn thời gian, sau khi cực kỳ nỗ lực mà trở thành người công cụ giúp anh trai theo đuổi chị dâu, Thời Thần vẫn bị giáo sư triệu hồi về trường vì luận văn tốt nghiệp của mình.
Lợi dụng em gái xong mới thấy Tạ Vân Trì hiếm khi có lương tâm một lần, lái xe đưa cô ra sân bay.
Thời Thần ngồi trên xe còn rầm rì: “Em không muốn về trường, em còn muốn ở nhà làm một tiểu phế vật đầy vui sướng.”
Tạ Vân Trì ngữ khí nhàn nhạt: “Không cần luận văn tốt nghiệp nữa à?”
Thời Thần lại càng đau khổ hơn.
Đương nhiên là muốn, chính vì muốn có thành tích tốt, còn muốn làm phế vật, nên bây giờ mới khó xử!
Anh trai một chút cũng không hiểu cô, hừ.
Nói nói, Thời Thần lại muốn chọc phá Tạ Vân Trì: “Anh, em suýt nữa quên mất chuyện muốn nói.”
Tạ Vân Trì liếc cô một cái, trong ánh mắt đều viết “Em thì có cái gì muốn nói với anh chứ?”
“Thì lần đó đó, lúc em gặp phải chị Minh Nguyệt ở suối nước nóng, gọi điện thoại cho anh, hỏi là anh với chị Minh Nguyệt có quan hệ gì, anh nhớ không?”
Tạ Vân Trì ung dung gật gật đầu.
Thời Thần chụp tay lên thành ghế, “Lúc đó anh nói với em như thế nào? Anh nói chị Minh Nguyệt là mối tình đầu của anh!”
Tạ Vân Trì lại gật gật đầu, liếc Thời Thần một cái.
Thời Thần lần thứ n+1 bị sự mặt dày vô sỉ của anh trai làm cho kinh hoàng.
Đến mức này rồi vẫn còn bình tĩnh mà gật đầu như thế, hẳn là chỉ có một mình Tạ Vân Trì làm được?
“Anh, anh đừng có nghĩ cái gì em cũng không biết được không?” Thời Thần khinh thường, “Em biết rất nhiều đó, thời cao trung chị Minh Nguyệt chưa bao giờ hẹn hò với anh.
Anh lấy đâu ra mối tình đầu?”
Tạ Vân Trì cười khẽ thành tiếng.
Thời điểm Thời Thần vẫn còn mê man, Tạ Vân Trì hỏi cô, “Vậy em có biết ‘mối tình đầu’ là gì không?”
Cô muốn nói đương nhiên là biết, nhưng nhìn biểu tình chắc chắn của Tạ Vân Trì, trong nháy mắt liền hoài nghi chính mình.
Dứt khoát cầm lấy di động tra thử, ấn tìm xem “mối tình đầu” là gì, là chỉ người yêu đầu tiên, cũng có thể nói là người đầu tiên giúp mình hiểu cảm giác “tình yêu”…
Thời Thần đọc đi đọc lại, càng đọc thanh âm càng nhỏ, về sau dứt khoát trầm mặc.
An tĩnh một hồi lâu, trên mặt cô tràn ngập sự không thể tưởng tượng,
“Anh, anh đang chơi chữ với em à?”
Tạ Vân Trì lại lần nữa cười cười, không trả lời.
Anh không nói sai.
Kỷ Minh Nguyệt là người đầu tiên anh thích, cũng chỉ có thể là người duy nhất anh yêu.
Tình đầu là cả cuộc đời.
***
Đại hội thể thao của Quân Diệu rất nhanh đã tới.
Nghe nói, đại hội thể thao mỗi năm một lần này là hoạt động truyền thống của Quân Diệu.
Hơn nữa hoàn toàn không chiếm ngày nghỉ của mọi người, mà diễn ra trong ngày làm việc.
Thậm chí còn nghe nói mấy người lập kế hoạch năm nào cũng nghĩ đến vỡ đầu, tìm ra mọi cách để tạo sự thú vị cho mỗi hạng mục, cố gắng sắp xếp các quy trình