Người mở màn hạng mục tiếp sức này là Nhậm Tòng Nghiên phụ trách bóng bàn.
Có thể là bởi vì Tạ tổng cao cao tại thượng cũng ở trong tổ, Nhậm Tòng Nghiên vốn đang rất vô tư thoải mái bỗng nhiên trở nên thập phần chú ý, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm quả bóng bàn.
Đây quả thực là tình cảnh của tất cả mọi người.
Bóng bàn yêu cầu người dự thi xoay vòi voi mười vòng tại chỗ, sau đó đánh bóng bàn vào rổ năm lần, không được phép hụt lần nào.
Một khi có một quả bóng bàn không vào rồ, vậy thì phải bắt đầu lại, cho đến khi hoàn thành toàn bộ tiến trình thì mới có thể truyền gậy tiếp sức cho người thứ hai.
Nhìn thì đơn giản, nhưng để hoàn thành việc này trong thời gian ngắn nhất thì thực sự rất gian nan.
Không nói cái khác, sau khi xoay vòi voi mười vòng thì đầu óc đều choáng váng đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc rồi, đừng nói đến chuyện đánh bóng bàn vào rổ.
Tình hình của các tổ khác không hề khá khẩm, sau khi xoay mười vòng không chơi trò nắm đấm say xỉn thì cũng là bóng liên tiếp rơi xuống đất.
Nói thật, Nhậm Tòng Nghiên cũng muốn ngất.
Nhưng cô chỉ kịp hôn mê một giây, dư quang liếc đến Tạ tổng đang đứng ở một bên nghiêm túc mà nhìn tình trạng thi đấu ở bên này.
Trong khoảnh khắc đó, tinh thần lập tức phấn chấn hơn.
Cái gì mà ngất chứ, trong đầu đều là “Mẹ nó Tạ tổng đang nhìn”, “Mẹ nó hôm nay mà thua thì tiền thưởng cuối năm nay cũng đừng hy vọng tới nữa”, cùng với “Mẹ nó bây giờ mà thua có phải sẽ ảnh hưởng đến việc Tạ tổng theo đuổi vợ không”.
Ngất con khỉ, dù như thế nào cũng phải hồi phục tinh thần.
Khát vọng sống sót mãnh liệt cứu vớt hết thảy, Nhậm Tòng Nghiên nhanh chóng phi tới bên cạnh bàn, gắt gao chụp lấy quả bóng, dùng toàn bộ sức lực mà giơ vợt, đánh liền năm quả.
Trọng tài thổi còi, tuyên bố Nhậm Tòng Nghiên có thể truyền gậy tiếp sức cho người thứ hai.
Nhậm Tòng Nghiên chạy thật nhanh, cho đến khi đưa gậy tiếp sức cho Trịnh Tá phụ trách tennis thì mới yên tâm mà để thân thể làm theo bản năng, xụi lơ trên mặt đất.
Mẹ nó, xoay xong mười vòng cũng muốn hôn mê rồi, ai nghĩ ra cái trò này vậy?
Hôm nay cô nhất định sẽ vào nhóm ăn dưa của Quân Diệu để hỏi ai là người lên kế hoạch của đại hội thể thao, sau đó chặn luôn người nọ.
Vì có Tạ Vân Trì ở đây với tư cách là thí sinh cuối cùng cũng như giám sát viên, Trịnh Tá cùng Hà Tĩnh Nhàn đều khẩn trương vô cùng, nhưng cũng không thể để bản thân vì quá mức khẩn trương mà phát huy không tốt.
Trịnh Tá thi đấu khá thuận lợi, Hà Tĩnh Nhàn tuy có mắc chút sai lầm, nhưng cũng rất nhanh đã điều chỉnh lại, nhanh chóng chạy đến chỗ Kỷ Minh Nguyệt, sau khi truyền gậy tiếp sức thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Cứ thi đấu vài lần như này là tim cô sẽ ngừng đập luôn đấy.
Cho đến thời điểm hiện tại, vì một số sai lầm nhỏ của Hà Tĩnh Nhàn mà tổ bọn họ đang đứng thứ hai.
Mà đứng thứ nhất là tổ của Bạch Đào.
So sánh với Kỷ Minh Nguyệt, Bạch Đào đã nhận được gậy tiếp sức trước, bắt đầu tiến hành phần thi đấu thứ tư.
Yêu cầu thi đấu lần thứ tư này còn kỳ cục hơn.
Người tham gia phải thái ớt cay và hành tây thành hạt lựu, trọng tài kiểm tra xong thì mới được đánh cầu lông, còn phải đánh vào tường liên tục 50 cái không rơi mới qua.
Kỷ Minh Nguyệt không biết đã chửi bậy cùng Hướng Ấu bao nhiêu lần…
Bởi vì, yêu cầu về ớt và hành không được đề cập đến trước đó, là hôm nay đột nhiên thêm vào.
Còn hoa mỹ nói rằng “Kiểm tra kỹ thuật thái rau của mọi người như thế nào thôi ấy mà”.
Kỹ thuật thái rau cái đầu nhà mấy người.
Cũng bởi vì trước đó không hề biết là phải thái rau, Bạch Đào, người chưa bao giờ nấu cơm, cũng căn bản chưa kịp luyện tập, mới giây đầu tiên đã choáng váng.
Thái hạt lựu khá dễ, nhưng thái cho đúng quy tắc thì rất khó.
Bạch Đào hơi run tay, cầm dao bắt đầu thái hành tây.
Mùi cay nồng đặc trưng của hành tây xộc thẳng vào mũi, lại vọt vào đầu, mắt Bạch Đào lập tức ngấn lệ.
Bởi vì nước mắt che khuất, Bạch Đào vốn đã không thành thục trong việc dùng dao cứ thế trượt con dao xuống, cắm thẳng vào ngón tay của mình.
Tay đứt ruột xót, Bạch Đào “A” một tiếng đau đớn.
Cô nhanh chóng bỏ dao xuống, nhìn ngón tay của mình chảy từng giọt máu, nước mắt cứ thế rơi.
So sánh ra thì, Kỷ Minh Nguyệt tuy cũng không giỏi nấu nướng, nhưng đã luyện được kỹ năng dùng dao khá tốt, nên tỏ ra cực kỳ xuất sắc.
Cô thái rất nhanh, ớt cùng hành được thái gọn gàng mà lưu loát.
Nhậm Tòng Nghiên không tự chủ được mà quay đầu nhìn về hướng Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì hơi lười nhác mà dựa vào bàn bóng, nhìn chằm chằm về phía Kỷ Minh Nguyệt, cái gì cũng không nói, nhưng từng cái liếc mắt cũng mang theo ý cười không thể che giấu.
… Sự vui vẻ rất khó diễn tả.
Cô biết Tạ tổng xưa nay là người cực kỳ ôn nhu, khi nhìn người khác luôn mang theo nụ cười.
Nhưng, cô cảm thấy, sự vui vẻ của Tạ tổng hiện tại mang theo những thứ khác.
Ôn nhu hơn gấp vạn lần so với bình thường.
Còn đang nghĩ nghĩ, Nhậm Tòng Nghiên thấy sắc mặt Tạ tổng bỗng thay đổi.
Giây tiếp theo, Tạ tổng vốn đang lười nhác liền đứng thẳng dậy, nhanh chóng đi sang bên kia.
Nhậm Tòng Nghiên ý thức được cái gì đó, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.
Quả nhiên, Kỷ Minh Nguyệt đang cau mày nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Thị lực của Nhậm Tòng Nghiên rất tốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy tay Kỷ Minh Nguyệt không chảy máu, nhưng lại có một vết thương rất nhỏ.
Ít nhất, so với Bạch Đào phải lập tức buông dao vừa rồi thì nhẹ hơn rất nhiều.
Mà Tạ Vân Trì cũng đã bước tới bên cạnh Kỷ Minh Nguyệt.
“Đi bệnh viện.”
Kỷ Minh Nguyệt lại nhìn thoáng qua ngón tay của mình, chẳng hề để ý mà lắc lắc đầu: “Rách da một chút mà thôi, đi bệnh viện làm gì.”
Cô đưa ngón tay đến trước mặt Tạ Vân Trì, “Cậu nhìn đi, không có chảy máu.”
Vừa nói, Kỷ Minh Nguyệt vừa chửi thầm trong lòng.
Mẹ nó, còn không phải là tại Tạ Vân Trì hay sao.
Vừa rồi cô thái xong, đang muốn buông dao, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì, lại thấy anh đang nhìn mình mà cười.
Đầu óc Kỷ Minh Nguyệt đơ mất mấy giây, sau khi phục hồi tinh thần thì con dao đã trượt xuống ngón tay.
Nhưng cũng may cô kịp dừng lại nên không có gì trở ngại.
Tạ Vân Trì sắc mặt nghiêm túc, “Không được, nhiễm trùng sẽ không ổn, đi bệnh viện.”
Biết anh đang lo lắng cho mình, trong lòng Kỷ Minh Nguyệt dâng lên mấy phần ngọt ngào, nhưng cô vẫn lắc lắc đầu: “Đã đến lúc này rồi, phải thi đấu cho xong.”
Cô lại nhìn nhìn thần sắc của Tạ Vân Trì, thương lượng, “Thi đấu xong liền đi, được không?”
Nhậm Tòng Nghiên cũng không biết Tạ tổng cùng Kỷ