Kỷ Minh Nguyệt thật sự không biết ba cô như thế nào lại đổi chủ đề từ “cuộc đời Tạ Vân Trì” qua “không được ở chung”.
Nhưng ông không biết thì không biết, còn cô chột dạ thì…
Vẫn chột dạ.
Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, đầu tiên là nhanh chóng liếc Tạ Vân Trì một cái.
Quả nhiên, anh đang dùng ánh mắt ngập tràn ý cười mà nhìn cô, trong con ngươi trong veo ấy có một ít hương vị ái muội, đến mức Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực kìm lại sự căng thẳng trong lòng, giả bộ vân đạm phong khinh, ngồi cực kỳ đoan trang, gật gật đầu, phụ họa cho Kỷ Phong,
“Ba nói đúng lắm, nhưng mà ba yên tâm đi, con ở Viễn Thành cũng không phải không có nhà ở, sao có thể sống chung trước hôn nhân chứ?”
Kỷ Phong vừa nghe như vậy thì càng cảm thấy bản thân mua một căn hộ cho Kỷ Minh Nguyệt là quyết định sáng suốt.
Vì vậy, đáng lẽ từ đầu nên mua cho cô mấy căn.
Ông lên tiếng: “Ừm, lại nói tiếp, căn hộ của con ở chỗ kia chắc là cũng sắp có thể vào ở rồi nhỉ? Mấy hôm trước ba có hỏi thử, tầm nửa tháng nữa là không còn vấn đề gì rồi.
Đi thuê cũng không tiện lắm, có thể ở liền nhanh chóng dọn vào đi.”
Kỷ Minh Nguyệt nói thầm trong lòng…
Đúng vậy, đi thuê không tiện.
Nhưng ở cùng với Tạ Vân Trì rất tiện nha.
Chúc Cầm cười một tiếng, “Được rồi, đừng có ở đó mà sợ Miêu Miêu đi lấy chồng sớm, nói giống như năm đó ông không phải lên xe trước rồi mới mua vé vậy.”
Kỷ Hoài ở bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cơm ra ngoài.
Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước mới miễn cưỡng cảm thấy mình sống lại.
Mẹ nó.
Sao mấy đề tài nói chuyện trong nhà bọn họ chẳng kiêng kỵ cái gì thế.
Kỷ Phong: “…”
Ông vội vàng liếc nhìn Chúc Cầm một cái, ý bảo bà đừng nhắc đến chuyện này.
Nhưng Chúc Cầm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Kỷ Phong, còn đang nhớ lại sự việc năm đó, “Lúc ấy ba tôi cũng không thích ông như vậy, kết quả ông thì hay rồi, sau khi tôi hoài thai Miêu Miêu thì ba tôi chỉ có thể nhanh chóng cho chúng ta đi lãnh chứng rồi làm hôn lễ.
Tiểu Tạ hiểu chuyện hơn ông nhiều, ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng có nói mấy chuyện linh tinh nữa..”
Kỷ Minh Nguyệt giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng trong lòng lại cười không ngừng.
Mỗi lần ba cô tỏ ra uy phong, chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt của mẹ, ba liền không dám nói gì.
Cho nên, quả nhiên Chúc Cầm mới là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Đang thầm cười trong lòng, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng “Tinh”.
Là thông báo tin nhắn Wechat.
Mở khóa điện thoại, phát hiện là Tạ Vân Trì nhắn.
101325:【Anh cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt.】
Đề nghị tốt?
Đề nghị gì?
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ một chút, trong lúc nhất thời không hiểu được Tạ Vân Trì đang nói cái gì.
Cô suy nghĩ, vừa cầm cốc nước nhấp một ngụm vừa chậm rãi nhớ lại.
Đề tài vừa rồi trên bàn cơm là gì?
À, là chuyện ở chung.
Sau đó là…
Lên xe trước rồi mới mua vé sau.
…
Kỷ Minh Nguyệt phun cả ngụm nước ra ngoài.
Cô vội vàng quay đầu mới không phun ngụm nước kia lên bàn cơm, tuy rằng cũng không khá hơn là bao.
Tạ Vân Trì nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô, Kỷ Minh Nguyệt vừa lau miệng vừa yên lặng mà tính toàn xem rốt cuộc bản thân đã phun nước trước mặt Tạ Vân Trì bao nhiêu lần rồi.
Ôi, Tạ Vân Trì thật là một người nguy hiểm.
Chúc Cầm cũng vội vàng vỗ vỗ lưng Kỷ Minh Nguyệt, thấy cô không sao thì mới yên lòng, bắt đầu nhắc nhở cô.
“Nha đầu này, con bị sao thế, uống ngụm nước mà cũng có thể bị sặc?”
Kỷ Minh Nguyệt ủy khuất trong lòng, nhưng lại không dám nói sự thật, chỉ có thể cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.
Mới vừa ăn được mấy miếng thì lại có thông báo tin nhắn Wechat.
Lần này Kỷ Minh Nguyệt cảnh giác hơn, đầu tiên là quay đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì.
… Anh dường như chú ý đến ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, cũng nhìn nhìn cô, sau đó lại nở nụ cười phúc hậu cùng vô hại.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, lần này hẳn là Tạ Vân Trì sẽ không gửi tin nhắn kỳ quái gì nữa đâu nhỉ?
Cô chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này mới mở khóa màn hình, xem tin nhắn.
101325:【Cho nên, vừa rồi Kỷ tiểu thư suy nghĩ cái gì thế?】
“…”
Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy may mà vừa rồi không có uống nước.
Hơn nữa, cô có thể nghĩ cái gì chứ!
Cho dù thật sự suy nghĩ gì đó, còn chẳng phải do anh hại hay sao!
…
Bữa tối này ăn thật sự rất lâu.
Vốn là một buổi tối bàn chuyện làm ăn, đột nhiên lại biến thành ra mắt người lớn.
… Đương nhiên, cũng không thể không nhắc tới chuyện làm ăn.
Bởi vì, trước khi Tạ Vân Trì rời đi, anh nhớ lại mục đích khi tới Kỷ gia hôm nay, sau đó cười cười với Kỷ Phong.
“Đúng rồi, chú, đối với hợp đồng này, căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Kỷ thị, Quân Diệu sẽ chia thêm 3% lợi nhuận cho chú, những cái khác cứ theo hợp đồng chú soạn mà làm.
Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Kỷ Phong nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh còn đang vui vẻ ăn trái cây, không có chút để ý chuyện làm ăn của ông thì càng lo lắng hơn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái bảo bối của ông sẽ bị tên nhóc Tạ Vân Trì mặt ngoài thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại là hồ ly này lừa cho không còn gì.
Ngẫm lại trước đó, bởi vì Quân Diệu không chịu nhượng bộ, mà Kỷ thị thực sự hy vọng có thể hợp tác thành công, nên ông mới lập tức đồng ý với Tạ Vân Trì đột nhiên muốn gặp mặt trực tiếp.
Lúc đầu Kỷ Phong còn nghĩ đây là một cuộc đấu tranh lâu dài, kết quả Tạ Vân Trì thì hay rồi, lúc trước đánh chết cũng không nhượng bộ, hiện tại thì chủ động đồng ý.
Ông càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
… Sao lại có cảm giác lúc trước Tạ Vân Trì nhất quyết không nhượng bộ là vì tìm cớ đến Đoan Thành chứ?
Muốn gặp con gái ông?
Đúng là tâm cơ khó lường!
Nhưng Chúc Cầm lại vô cùng thích Tạ Vân Trì, liên tiếp mời anh ăn cái này cái kia, thậm chí còn nói với Tạ Vân Trì về việc gặp mặt hai bên gia đình.
Phải gấp như vậy à!
Không phải hai người bọn họ hôm nay mới ở bên nhau sao!
Ngay cả Kỷ Hoài dường như cũng bị Tạ Vân Trì thu phục.
Cậu mở món quà của Tạ Vân Trì ra, đôi mắt lập tức sáng lên, “Chúa ơi, Tạ ca, em muốn mua cái máy bay mô hình phiên bản giới hạn này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa mua được.
Cảm ơn Tạ ca! Tạ ca vạn tuế!”
Tạ Vân Trì biểu tình nhàn nhạt, giống như không có gì đáng để nhắc tới, “Ừm, em thích là được.”
Anh dừng một chút, lại nói, “Nếu em thi đại học được kết quả tốt, anh sẽ tặng em một phiên bản giới hạn khác.”
Đôi mắt Kỷ Hoài càng sáng hơn, chỉ kém chút nữa là xông lên ôm anh, cười hì hì không ngừng: “Được,