Thư ký Trần đi làm việc bên ngoài về, đi vào phòng thư ký, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thư ký Phương đang nhìn chằm chằm vào văn phòng của Tạ tổng.
Anh nhìn máy tính, gõ bàn phím, sau đó nhìn cửa văn phòng đóng chặt kia, lặng lẽ cười mấy tiếng, lại cúi đầu tiếp tục làm việc, lại ngẩng đầu nhìn rồi cười, rồi lại…
Lặp đi lặp lại.
Giống một cái máy bị hỏng động cơ vậy.
Thư ký Trần đi qua, gõ ngón tay lên bàn làm việc của thư ký Phương.
“Anh làm gì thế? Cứ nhìn vào văn phòng của Tạ tổng làm gì?”
Thư ký Phương lại cười: “Không có việc gì.”
Nhìn thế nào cũng cảm thấy không có gì tốt đẹp.
Thư ký Trần bĩu môi, lắc lắc đầu, cũng không tính hỏi tiếp, xoay người muốn đến văn phòng tổng tài.
Thư ký Phương sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy kéo thư ký Trần lại.
“Cô đi đâu thế?”
Thư ký Trần tỏ vẻ không hiểu nổi, chỉ vào văn phòng tổng tài, “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là tìm Tạ tổng ký tên.
Đừng có kéo tôi, anh ngạc nhiên như vậy làm gì?”
“Này này này, cô đừng đi, trong văn phòng của Tạ tổng có người, bây giờ mà cô vào là sẽ bị Tạ tổng giết đó.”
?
Thư ký Trần quay đầu lại nhìn anh, cân nhắc một phen, cảm thấy biểu tình của thư ký Phương thực sự không phải đang lừa cô.
Có cảm giác nếu mà đi vào, Tạ tổng thực sự sẽ giết cô.
Cô trầm mặc trong chốc lát.
Tạ tổng từ trước đến nay là một người tính tình rất tốt, trước kia dù cho có người ở trong văn phòng, nhưng cô có tài liệu cần Tạ tổng ký tên gấp thì Tạ tổng cũng cười mà đồng ý.
Nhưng hôm nay……
“Kỷ tiểu thư ở bên trong sao?”
Thư ký Phương trầm mặc rồi lại vui sướng gật gật đầu.
“Kỷ tiểu thư vào bao lâu rồi?”
Thư ký Phương: “Hơn nửa giờ.”
Anh dừng lại một chút rồi mới bổ sung, “Nhưng một chút thanh âm cũng không có, văn phòng của Tạ tổng cách âm tốt thật.”
Thư ký Trần: “…”
Trong đầu anh toàn là thứ phế liệu gì vậy chứ.
Bất quá, nếu thật sự như vậy thì hiệu quả cách âm đúng là rất tốt.
Hai người liếc nhau, thư ký Trần cũng cười.
“Xem ra thời gian sắp tới, tâm tình của Tạ tổng sẽ rất tốt?”
Tuy rằng Tạ tổng tính tình của Tạ tổng vốn dĩ đã tốt, nhưng căn cứ vào tin tức thật thật giả giả trong nhóm chat ăn dưa của Quân Diệu, sau khi nghe nói Tạ tổng yêu đương rồi thì tâm trạng của Tạ tổng thực sự không giống với lúc trước.
Giống như đang tắm mình trong gió xuân vậy.
Kỷ tiểu thư lợi hại!
Kỷ tiểu thư vạn tuế!!
“Bất quá, đã tới giờ này rồi…” Thư ký Trần nhìn nhìn đồng hồ treo tường, do dự một phen, “Tôi vốn nên xin chữ ký của Tạ tổng, thuận tiện nhắc nhở Tạ tổng chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, nhưng mà…”
***
Trong văn phòng
Kỷ Minh Nguyệt thở hổn hển mà tách thân mình ra, tay đặt trước ngực Tạ Vân Trì, ngăn cho anh lại gần.
Tạ Vân Trì nhẹ nhướng mày.
Kỷ Minh Nguyệt mím môi, cả gương mặt đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay tức giận.
“Không, không hôn nữa…” Đầu ngón tay của Kỷ Minh Nguyệt run lên, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt mê hoặc của Tạ Vân Trì, con ngươi đảo liên hồi, chính là không muốn nhìn Tạ Vân Trì.
“Em, cái kia…”
Còn tiếp tục hôn nữa thì không chỉ môi cô bị sưng lên, mà thậm chí còn cảm thấy bầu không khí trong phòng dần dần có cảm giác…
… Sắp bị đốt cháy.
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt lấy cớ xong, hai người liền nghe thấy cửa văn phòng bị gõ.
Thần sắc của Tạ Vân Trì lạnh đi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm đầy cẩn thận của thư ký Trần đang nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có thể nghe thấy chút run rẩy.
“Tạ, Tạ tổng, thời gian không còn sớm, anh nên chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay rồi.”
Thư ký Trần ở ngoài cửa, duỗi tay sờ sờ cổ của mình, trong lòng càng thêm lúng túng.
Có khi nào cô bị Tạ tổng giết ngay tại đây không…
Bình thường không cảm thấy gì, hiện tại tự sờ cổ mình, dường như chỉ cần bẻ một cái là gãy…
Bị ý tưởng trong đầu dọa sợ, thư ký Trần chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tạ tổng sẽ tốt bụng mà buông tha cho mình.
Có ông trời chứng giám, cô thật sự không phải cố ý quấy rầy chuyện tốt của Tạ tổng!
Mà trong văn phòng, sắc mặt của Tạ Vân Trì càng lúc càng khó coi.
Tay anh vẫn đang gắt gao ôm lấy nữ hài tử, càng ôm càng chặt, nhìn chằm chằm vào Kỷ Minh Nguyệt.
Trái tim của Kỷ Minh Nguyệt run lên, cắn cắn môi dưới, “Cái kia, công việc, công việc quan trọng.”
Tạ Vân Trì của hiện tại hoàn toàn khác với hình ảnh ôn nhu ngày thường của anh, ánh mắt như mực, biểu tình băng lãnh, thậm chí còn có chút thâm sâu khó lường.
Có lẽ là bởi vì Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng nhắc nhở, thư ký Trần ở ngoài cửa sau khi tự bổ não một vạn cách chết của bản thân thì rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của Tạ Vân Trì.
“Tôi biết rồi.”
“Phù…” Thư ký Trần thở ra một hơi thật dài, lập tức lên tiếng đáp lại, sau đó cũng không dám thở mạnh mà bước sang một bên.
Kỷ Minh Nguyệt trong văn phòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Tạ Vân Trì lên tiếng rồi, cô chuẩn bị đứng dậy, làm một người bạn gái hiểu chuyện, không quấy rầy công việc của bạn trai.
Nhưng mà…
Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn Tạ Vân Trì vẫn cứ ôm chặt cô, không hề nới lỏng chút lực đạo nào, lại nhìn mặt anh, nhỏ giọng gọi.
“Tạ Vân Trì?”
Tạ Vân Trì không nói chuyện, còn đang nhìn cô.
Cứ ôm cô trong lòng như vậy, hôn lấy cô, nhìn cô đỏ mặt, nghe cô thở dốc bên tai, cảm thụ được sử ỷ lại của cô, Tạ Vân Trì mới có cảm giác chân thật.
Cô thật sự thuộc về anh.
Rất thỏa mãn, nhưng nảy sinh theo sự thỏa mãn này, chính là dục vọng.
Không đủ.
Vẫn là không đủ.
Anh muốn dùng phương thức thân mật hơn nữa để thỏa mãn lòng chiếm hữu của mình, muốn cho toàn thế giới biết, Kỷ Minh Nguyệt là của anh, muốn trong mắt nữ hài tử ấy, mỗi một phút một giây đều là anh.
Cảm giác này không hề tiêu tan theo thời gian, mà càng ngày càng tăng, dung nhập vào xương tủy, dù đã bị anh đè nén nhưng lại bởi vì hôm nay Kỷ Minh Nguyệt chủ động hôn anh, nên mọi thứ lại trỗi dậy một lần nữa.
Quả thực anh không thể khống chế nổi chính mình.
Tạ Vân Trì hít sâu mấy hơi, rốt cuộc vẫn là sợ mình sẽ dọa Kỷ Minh Nguyệt chạy mất.
Dựa sát vào, lại lần nữa vùi đầu vào cổ Kỷ Minh Nguyệt, hít mùi hương trên người nữ hài tử.
Anh cũng không thể giải thích được ý niệm cùng khát vọng trong mình, rõ ràng là vừa được mùi hương này trấn an, nhưng ngay tức khắc lại càng khát vọng hơn.
Kỷ Minh Nguyệt do dự vài giây, nhìn biểu tình của Tạ Vân Trì, đè thấp thanh âm hỏi.
“Cái kia… Có phải anh rất khó chịu không?”
Sớm biết anh bận như vậy thì đã không chọn hôm nay đến trêu chọc anh rồi…
Tạ Vân Trì ngẩng đầu, nhìn cô, rốt cuộc cũng cười.
Lại là Tạ Vân Trì vẫn luôn ôn nhu kia.
“Không sao.”
Kỷ Minh Nguyệt không dám cử động, sợ bản thân sẽ làm Tạ Vân Trì khó chịu hơn.
Cô chỉ có thể dùng đôi tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh.
Khoảng cách của hai người rất gần, chia sẻ hô hấp.
Ẩm ướt, khô nóng, làm cho người ta quay cuồng.
Thật lâu sau…
Ngay lúc thư ký Trần sắp kìm nén không được, đang thảo luận với thư ký Phương xem có nên liều chết đi gõ cửa văn phòng của Tạ Vân Trì lần nữa hay không, thì rốt cuộc Tạ Vân Trì cũng phá vỡ sự yên tĩnh.
Anh hôn lên vành tai Kỷ Minh Nguyệt, sau đó thấp giọng.
“Đứng lên đi.”
Tai của Kỷ Minh Nguyệt phiếm hồng, buông lỏng cánh tay trên cổ Tạ Vân Trì, đứng lên.
Cô thiếu chút nữa