Vốn dĩ không khí giữa ba người còn rất bình thường, Hướng Ấu cũng chỉ an an tĩnh tĩnh mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt cùng Tằng Nghênh Hạ “ôn chuyện”, nhưng…
Tằng Nghênh Hạ đột nhiên nhắc tới ba chữ “Tạ Vân Trì”, không nói đến Kỷ Minh Nguyệt, Hướng Ấu ở bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng.
Dường như Hướng Ấu cũng biết được phản ứng của mình có chút không lịch sự, ngượng ngùng thu liễm, thậm chí còn gật đầu xin lỗi: “Ngại quá, cô nói tiếp đi.”
Nói xong, Hướng Ấu lại trao đổi ánh mắt với vị phu nhân tổng tài tương lai của Quân Diệu ở bên cạnh, rồi lần nữa cười trộm trong lòng.
Tằng Nghênh Hạ không hiểu Hướng Ấu đang cười cái gì, dừng một chút rồi lại nói: “Bất quá, Tạ Vân Trì hiện cũng không còn giống ngày xưa, nhưng dù sao thì cậu ấy vẫn niệm tình bạn học cũ.”
Kỷ Minh Nguyệt như có như không mà gật gật đầu: “Như vậy sao? ‘thỉnh thoảng’ là tần suất bao nhiêu?”
“Họp lớp sao?” Ngữ khí của Tằng Nghênh Hạ càng thêm đắc ý, cho rằng ngữ khí không thích hợp của Kỷ Minh Nguyệt là đang hâm mộ mình, “Ít nhất một năm một lần.”
À, hẳn một năm một lần.
Được rồi, cô quyết định tối nay về phải tra hỏi Tạ Vân Trì.
Nếu anh không trả lời cho cô hài lòng thì cũng không cần ngủ với anh tối nay.
Âm thầm lẩm bẩm trong lòng một phen, nhưng trên mặt Kỷ Minh Nguyệt vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh, nhàn nhạt mà cười, gật đầu với Tằng Nghênh Hạ.
Nhân viên tiệm trà sữa gọi hai người lấy đơn, Hướng Ấu nói hai người tiếp tục nói, bản thân chạy đến quầy lấy trà sữa.
Kỳ thật, việc nhớ được Tằng Nghênh Hạ, không đơn giản là bởi vì trí nhớ của Kỷ Minh Nguyệt tốt.
… Trí nhớ của cô tốt thì có tốt thật, nhưng những người không quá quan trọng thì cô cũng sẽ không nhớ.
Nếu dư ra bộ nhớ để nhớ về những người đó, còn không bằng nhớ về những chi tiết nhỏ liên quan đến Tạ Vân Trì.
Buổi tiệc tốt nghiệp tối hôm đó, cô ở bên ngoài chờ Tạ Vân Trì, muốn thổ lộ với anh, đợi rất lâu nhưng không thấy người xuất hiện.
Chỉ là Tằng Nghênh Hạ nhìn thấy cô, nói với cô rằng Tạ Vân Trì căn bản không tới tham gia tiệc tốt nghiệp.
Ngay lúc đó Kỷ Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nước mắt cũng sắp trào ra.
Cô nắm lấy tay Tằng Nghênh Hạ, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao không buông: “Tôi không tin, Tạ Vân Trì viết trên lưu bút của tôi, nói hẹn gặp tôi ở tiệc tốt nghiệp, cậu ấy sao có thể không tới!”
Biểu tình của Tằng Nghênh Hạ khó chịu, hất tay cô ra, vẻ mặt giống như đang nhìn kẻ điên: “Lưu bút?”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu.
Tằng Nghênh Hạ nhẹ nhàng cười nhạo: “Lưu bút của ai Tạ Vân Trì cũng viết một câu như thế, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt ngày đó, trong nháy mắt đã hiểu, cái gì gọi là “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.
(Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: là một câu ngụ ngôn của Ả Rập, ý chỉ sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ)
Lúc đó cô nghĩ, thì câu nói kia của Tạ Vân Trì, cũng không phải là hẹn gặp cô.
Chỉ là viết cho mỗi người một câu khách sáo mà thôi.
Nhưng cô lại coi là thật.
Kỷ Minh Nguyệt đêm đó, đứng bên ngoài chờ đến 12 giờ đêm.
Từ lúc ồn ào náo động cho đến khi yên ắng lặng im.
Giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Tạ Vân Trì.
Thì ra đã lâu như vậy rồi.
Kỷ Minh Nguyệt đọc email mới biết, thì ra đêm đó là vì ba của Tạ Vân Trì qua đời, anh mới không tham gia tiệc tối.
Cô cũng biết, thì ra Tạ Vân Trì chỉ viết câu đó cho một mình cô.
Chẳng qua thời gian đã lâu, Kỷ Minh Nguyệt cũng đã ở bên Tạ Vân Trì, thật sự lười quan tâm đến Tằng Nghênh Hạ, biểu tình cũng không gợn sóng.
Tằng Nghênh Hạ thì ngầm đánh giá biểu tình của Kỷ Minh Nguyệt, lại nhìn nhìn mấy cái túi trong tay cô, ra vẻ kinh ngạc: “Ái chà, Minh Nguyệt, cậu mua quần áo nam cùng cà vạt à? Là mua cho bạn trai sao?”
Kỷ Minh Nguyệt biếng nhác gật gật đầu.
Tằng Nghênh Hạ: “Cậu có bạn trai từ khi nào thế? Có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt mở miệng từ chối, Hướng Ấu đã quay lại từ quầy, đưa cho Kỷ Minh Nguyệt một ly trà sữa.
Hướng Ấu đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi Miêu Miêu, lát nữa cậu đi về như thế nào?”
Lúc này Kỷ Minh Nguyệt lại cười rất chân thành: “Anh ấy đã nói là sẽ đến đón mình.”
“Chà ~” Hướng Ấu tràn đầy kích động, “Thật là, đáng lẽ mình không nên kéo cậu đi dạo phố, cũng sẽ không quấy rầy hai người.”
Mua quần áo là cái gì chứ!
Váy có thể không mặc!
Yêu đương có thể không cần!
Nhưng! CP của mình! Nhất định phải kết hôn!
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà nâng cánh tay: “Đúng lúc mình muốn mua quần áo cho anh ấy.”
Hướng Ấu ôm lấy trái tim của mình.
Xem đi, cô biết mà, CP của cô chính là ngọt nhất thiên hạ!
Rõ ràng là Kỷ Minh Nguyệt cũng không show ân ái quá nhiều, thậm chí cũng chưa nói cái gì, nhưng trong miệng cứ như đang ngậm đường, huhuhu.
Làm cho Hướng Ấu trong nháy mắt liền cảm thấy, toàn thế giới đều là… Màu sắc yêu đương.
Không có ý định tiếp tục nói chuyện với Tằng Nghênh Hạ, đúng lúc vừa lấy được trà sữa, Kỷ Minh Nguyệt liền qua loa nói lời từ biệt, sau đó cùng Hướng Ấu đi về phía trước.
.
Đọc ????hê???? nhiề???? ????r????уện ở ﹙ ???? r ù ???? ???? r ???? у ệ n.ⅤN ﹚
Cùng người mình không thích nói chuyện phiếm, thật sự không bằng tranh thủ thời gian đi mua thêm vài bộ quần áo cho Tạ Vân Trì
Kỷ Minh Nguyệt trước nay luôn yêu thích cái đẹp, vẫn luôn là người thích mua quần áo mới.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, từ sau khi yêu đương, cô phát hiện, mua quần áo, cà vạt và mấy thứ linh tinh cho Tạ Vân Trì, càng vui vẻ hơn khi tự mua cho mình.
Cô vừa đi dạo vừa không nhịn được mà thấp thỏm.
Hôm nay là lần đầu tiên mua quần áo cho Tạ Vân Trì, cũng không biết ánh mắt của cô có vừa lòng anh không.
Chà, tưởng tượng đến hình ảnh anh mặc quần áo mà mình chọn, liền có cảm giác thật sự giống vợ chồng…
Mà Tằng Nghênh Hạ ở phía sau hai người còn đang nhìn theo bóng dáng của Kỷ Minh Nguyệt cùng Hướng Ấu, ngây người một lúc lâu.
Kỷ Minh Nguyệt vậy mà thật sự yêu đương rồi?
Hơn nữa nghe hai người nói, bạn trai Kỷ Minh Nguyệt hẳn là lát nữa sẽ đến đón.
Cô thực sự muốn nhìn thử, bạn trai của Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc là người nào.
Bất quá ngẫm lại liền biết, khẳng định là không bằng Tạ Vân Trì.
Kỷ Minh Nguyệt theo đuổi Tạ Vân Trì suốt ba năm cao trung cũng không thành công, thật đúng là làm người ta không nhịn được mà cao hứng.
Tằng Nghênh Hạ nhếch khóe miệng.
***
Kỷ Minh Nguyệt tất nhiên là không biết mấy cái suy nghĩ đó của Tằng Nghênh Hạ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là, cô căn bản không thèm quan tâm.
Hướng Ấu vừa hút một viên trân châu vừa nói chuyện không rõ lời: “Sao mình lại cảm thấy nữ nhân kia nói chuyện với cậu chẳng có chút ý tốt nào nhỉ? Hai người có thù hằn gì hả?”
Kỷ Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Mối thù lớn nhất có lẽ chính là thời cao trung cô ta lừa dối mình, khiến mình hiểu lầm Tạ Vân Trì.”
!
Cái này mẹ nó chính là điều khiến fan CP khó chịu nhất!
Hướng Ấu lập tức nổi giận: “Mẹ nó cô ta là ai chứ, cái thứ tâm tư gì vậy, cô ta dựa vào cái gì mà làm như thế?!”
Kỷ Minh Nguyệt: “Đại khái là vì cô ta cũng thích Tạ Vân Trì.”
Bằng không thì còn có thể là lý do gì?
Không muốn nhắc tới nhân vật gây mất hứng này nữa, Kỷ Minh Nguyệt liếc cửa hàng đối diện, lập tức nhìn trúng một cái áo sơmi mà ma-nơ-canh đang mặc, kéo Hướng Ấu tới chỗ đó.
Đúng rồi, yêu đương mới là chuyện quan trọng, người không liên quan không cần phải nghĩ tới.
…
Kỷ Minh Nguyệt cứ như vậy mà đi dạo với Hướng Ấu từ cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Thu hoạch của hai người khá lớn.
Hướng Ấu dưới sự tư vấn của Kỷ Minh Nguyệt thì chọn được vài bộ quần áo; mà Kỷ Minh Nguyệt cũng mua cho mình mấy cái váy, lại mua hai đôi giày, cộng thêm đồ mua cho Tạ Vân Trì, túi lớn túi nhỏ khiến cô suýt nữa xách không nổi.
Từ cà vạt đến nút cổ tay áo, đầy đủ mọi thứ.
Hướng Ấu tấm tắc cảm khái: “Con người cậu khi không yêu và có tình yêu đúng là không giống nhau, Miêu Miêu, trước kia cậu chưa bao giờ như vậy.”
Đương sự Kỷ Minh Nguyệt còn rất kiêu ngạo, khoe khoang mà cười cười, lại theo đề tài của Hướng Ấu mà hỏi: “Cậu đừng nói mỗi mình, thành thật khai ra đi, cậu cũng không phải người thích mặc váy, sao đột nhiên lại đổi tính rồi?”
Hướng Ấu đứng hình, lại bắt đầu nói gần nói xa, sờ sờ tóc, uống trà sữa, khịt cái mũi, không dám