Trong lúc nhất thời, ngoại trừ tiếng Mao Mao nhai bánh quy, không còn âm thanh nào khác.
Bạch Tử ngơ ngác đứng bên gốc cây khô, nhìn Mạnh Dĩ Lam ngồi bên cạnh, cảm thấy vô cùng bối rối trước bầu không khí lạnh lẽo đột ngột này.
Cô tin rằng mình không hề nói gì sai hay làm điều gì vượt quá giới hạn.
Bằng cách này, chúng ta hoàn toàn có thể cắt đứt quan hệ, lẽ ra phải là một câu trả lời hoàn hảo để đạt điểm tối đa, lại khiến Mạnh Dĩ Lam đột nhiên tối sầm mặt không nói được một lời.
Bạch Tử thật sự rất khó hiểu, cô ấy muốn hay không muốn cô quay lại thành phố B? Mạnh Dĩ Lam quan tâm đ ến điều gì? Tuy nhiên cô vẫn trả lời thành thật câu hỏi, rồi lại nói dối thêm một lần nữa.
Cô thực sự muốn quay lại thành phố B, nhưng không phải để cắt đứt quan hệ với Mạnh Dĩ Lam mà vì muốn ở bên nàng lâu hơn một chút.
Có lẽ kỹ năng diễn xuất của cô quá kém, đối phương nhìn thấy cô đang nói dối?
Đúng lúc cô muốn nói thêm vài lời, nhấn mạnh rằng cô thực sự chỉ muốn cắt đứt quan hệ, mãi mãi không liên quan gì nhau, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lấy chiếc đồng hồ từ trong cổ áo ra, nhìn một chút rồi đưa cho Bạch Tử.
"Tôi quên nó mất." Cô đứng dậy với nụ cười yếu ớt, như thể bầu không khí u ám vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Mặc dù không có cách nào để xác định vị trí trạm xăng, nhưng nó có thể hiển thị vị trí của người cũng sở hữu loại đồng hồ này, trong phạm vi 1 km gần đó."
Bạch Tử cầm lấy đồng hồ, nhìn thấy trên màn hình có chấm tròn xanh nhạt cách đó không xa: "Có lẽ là Phì Thu?" Cô chợt nhớ tới tên mập mạp mà cô đã quên từ lâu.
Mạnh Dĩ Lam lấy súng từ bên hông ra: "Có thể là người khác."
Bạch Tử gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui.
Trong phạm vi 1000 mét chắc hẳn rất dễ tìm thấy người kia.
Dù đối phương có là ai thì đó cũng là cơ hội để họ thuận lợi đến thành phố B, cơ hội để cắt đứt quan hệ thành công.
Bạch Tử âm thầm cắn răng, cô không thích trạng thái tinh thần hiện tại của mình.
Rõ ràng chỉ cách đây vài chục phút cô còn vô tư chạy trong rừng như ngựa hoang.
Mà bây giờ, cảm giác "không nỡ" đối với Mạnh Dĩ Lam giống như móng vuốt của quỷ dữ, kéo cô vào vực sâu đáng sợ.
Điều khiến Bạch Tử càng không thể chấp nhận được là một năm trước cô chưa bao giờ rơi vào trạng thái dây dưa như vậy.
Chẳng lẽ virus đột biến có thể biến người nhiễm bệnh trở nên lề mề, dây dưa rối rắm?
Có lẽ, chỉ có rời đi Mạnh Dĩ Lam, mới có thể thoát khỏi loại cảm xúc này.
Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt của Thạch Lỗi hiện lên trong đầu Bạch Tử, nếu tên đó lại muốn làm gì với Mạnh Dĩ Lam thì sao?
Bạch Tử thầm nghĩ, có lẽ trước khi rời đi mình phải làm gì đó.
Thấy hai người họ có vẻ đã sẵn sàng rời đi, Mao Mao đứng dậy kêu lên.
Mạnh Dĩ Lam sờ sờ cái đầu trọc của nó, hỏi: "Muốn đi cùng không?"
"Cô muốn mang nó theo?" Bạch Tử nhíu mày.
"Mặc dù tôi không biết làm thế nào nó có thể sống sót," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "nhưng chắc chắn nó đã phải chịu đựng rất nhiều."
Bạch Tử chợt phát hiện ra cách Mạnh Dĩ Lam đối xử với Mao Mao không khác gì cách cô ấy đối xử với chính mình.
Không biết vì sao, Bạch Tử lại cảm thấy tâm tình của mình càng kém hơn.
Mao Mao thậm chí không thèm nhìn, nó giơ tay trái đang cầm chăn, trèo lên vai Bạch Tử, giống như lúc nảy không hề khách khí chút nào quấn hai chân quanh eo Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày: "Sẽ rất mệt ah!? Để tôi thì sao..."
"Tôi không mệt," Bạch Tử nghiêng người, né tránh cánh tay đang đưa ra của Mạnh Dĩ Lam, "Đi thôi." Nói xong, cô chậm rãi đi theo phương hướng mà đồng hồ chỉ định.
Chỉ trong vài chục giây, tâm trạng của hai người dường như hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù rõ ràng cảm nhận được thái độ của Bạch Tử đã thay đổi, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không có nghiên cứu sâu hơn hay cố thuyết phục cô ấy nữa, ngay lúc cô đang định nhanh chóng đuổi theo, tầm mắt của cô đột nhiên tối sầm lại.
Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đứng tại chỗ, bình tĩnh lại, đợi đến khi tình trạng ổn định hơn mới đuổi theo người đã đi càng ngày càng xa.
Bạch Tử không có chú ý đến cảnh tượng này, lúc này điều cô có thể nghĩ tới chính là trở về thành phố B, càng sớm càng tốt.
Xung quanh vẫn tối om, mặc dù đã gần sáu giờ sáng nhưng màu sắc bầu trời không khác gì những gì Bạch Tử biết lúc nửa đêm.
Cũng may chung quanh không có mùi dị nhân, Bạch Tử cũng cố ý đẩy nhanh tốc độ, với tốc độ này, không đến mười phút là có thể tìm được người đeo loại đồng hồ này.
Nhưng không biết vì sao, hai người vừa bước ra khỏi quảng trường, Mao Mao trên lưng Bạch Tử đột nhiên nhảy xuống đất.
Như thể có một con thú man rợ phía trước, Mao Mao hành động vô cùng lo lắng, dùng cánh tay trái còn lại của mình để kéo mạnh Bạch Tử lại.
Khi nó phát hiện Bạch Tử thờ ơ, nó bắt đầu kéo ống quần của Mạnh Dĩ Lam, như muốn cô cùng nó quay lại quảng trường.
"Có chuyện gì vậy?" Mạnh Dĩ Lam ngồi xổm xuống, muốn xoa đầu Mao Mao, nhưng nó lại tránh sang một bên, nhe răng kéo áo khoác của Mạnh Dĩ Lam, dùng lực đẩy về phía sau.
Bạch Tử càng ngày càng cảm thấy thái độ của Mao Mao lúc này giống hệt như thái độ của chính mình hơn một năm trước, người không muốn cắt đứt liên lạc với Mạnh Dĩ Lam.
Khi đó, để bảo vệ Mạnh Dĩ Lam, cô đã đẩy Thạch Lỗi cùng quả bom tự chế loại nhỏ xuống biển, thay vào đó, cô lại khơi dậy sự ghê tởm chán ghét của Mạnh Dĩ Lam.
Mà lúc đó cô cũng không quá đau buồn, chỉ muốn giải thích cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện nhưng đối phương lại phớt lờ cô, chỉ coi cô như một kẻ điên.
Bạch Tử đang nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cô vậy mà đang phàn nàn về Mạnh Dĩ Lam.
Cô có quyền gì mà phàn nàn về Mạnh Dĩ Lam?
Bạch Tử lại một lần nữa chú ý tới loại tâm tình này xưa nay chưa từng thấy qua.
Nhận ra được điều này, Bạch Tử không khỏi cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng.
Cô lập tức ngừng suy nghĩ, hạ quyết tâm, bước tới mạnh dạng kéo tay Mao Mao ra, sau đó bảo vệ Mạnh Dĩ Lam ở phía sau: "Nó hẳn là không nỡ rời khỏi nơi này, nếu có cơ hội thì sau này quay lại thăm nó đi."
Như nhìn thấy sự cứng rắn của Bạch Tử, Mao Mao giận dữ hé miệng, dùng sức tát mạnh vào bụng Bạch Tử, sau đó quay đi, ôm chăn trèo lên cây bên cạnh rồi biến mất trong nháy mắt.
"Có thể nó muốn nói với chúng ta điều gì đó." Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng Mao Mao.
Bạch Tử xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Cái đó không quan trọng."
Bất quá chỉ là một kẻ mất trí, có gì đáng để quan tâm?
Mạnh Dĩ Lam nhìn theo bóng lưng Bạch Tử, cau mày, cuối cùng không nói thêm gì nữa, im lặng đi theo.
Hai người đi không bao lâu, gió đột nhiên mạnh lên, thính giác của Bạch Tử bị ảnh hưởng, không thể phán đoán được xung quanh có người biến dị hay không, nên đi chậm lại.
Vườn thú rất rộng, sau khi hai người rời khỏi quảng trường, vẫn đi bộ trong vườn thú hơn mười phút, biển báo bên đường đã chuyển từ khu động vật sang khu vực của các loài chim.
Hệ thống định vị trên đồng hồ còn thô sơ, không thể đo chính xác khoảng cách giữa họ và chiếc đồng hồ kia, nhưng may mắn thay chiếc đồng hồ kia dường như không hề di chuyển.
Cả hai người từng bước một im lặng đi về phía trước, càng ngày càng rời xa quảng trường, gió càng lúc càng mạnh, vị trí của họ với chấm kia ngày càng trùng khớp, nhưng vào lúc này, họ buộc phải dừng lại.
Không phải vì mệt mỏi hay vì có dị nhân ở gần, mà vì không có đường đi nữa.
Sau khi Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam đi qua một khu rừng nhỏ chuyên nuôi đà điểu, họ bất ngờ phát hiện ra mình đang đứng trên một vực thẳm, nói chính xác hơn là họ đang đứng ở rìa một thung lũng tách giãn dài và sâu.
Dấu chấm còn lại hiển thị trên đồng hồ là ở thung lũng rạn nứt bên dưới hai người họ.
"Nhìn xem." Bạch Tử chiếu đèn pin trên khẩu súng ngắn vào hướng cách đó không xa.
Mạnh Dĩ Lam quay lại thì thấy một cửa hàng mua sắm hai tầng nằm ở rìa vách đá, nhưng khi hai người đến gần hơn thì phát hiện chỉ còn lại nửa phía trước, bao gồm cả lối vào cửa hàng, còn nửa sau nằm trong thung lũng tách giãn, trên vách đá ở phía bên kia.
Hai người không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có thể suy ra rằng thung lũng tách giãn này không phải là cảnh quan thiên nhiên được hình thành bởi sự phân hạch địa chất từ hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm trước, mà là một cảnh tượng bị chia cắt kỳ lạ chỉ mới xuất hiện gần đây.
Hai nửa cửa hàng là bằng chứng.
Cửa kính của cửa hàng bị vỡ, trên đó có rất nhiều vết máu.
Bạch Tử đứng ở cửa dùng đèn pin soi vào trong cửa hàng: "Bên trong chắc không có người đâu, tôi..." Đang nói thì phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang lảo đảo bên cạnh mình như sắp ngất đi, cô nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô ấy.
"Sao vậy?" Bạch Tử kéo Mạnh Dĩ Lam tới gốc cây đối diện cửa hàng.
Mạnh Dĩ Lam hít sâu một hơi, dựa lưng vào thân cây, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là hạ đường huyết một chút."
"Từ chiều hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì," Bạch Tử quay lại nhìn cửa hàng nói,