Người đang đau khổ không nên nhận được sự an ủi, một khi được an ủi sẽ càng
thêm tùy tiện, rõ ràng khi một mình có thể chịu đựng được, nhưng khi
được người khác an ủi sẽ tràn ra như đê vỡ.
Hành lang im ắng, tiếng khóc thút thít giống như mưa bụi lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Chung Bình dùng hết sức khóc, ngực khó chịu, thở hổn hển, cơ thể run rẩy, lời nói đứt quãng: "Tôi biết... ngày đó không nghĩ gì đã tự hành động...
trái với quy định, cứu người trước hết phải... bảo đảm an toàn cho chính mình, tôi không phải khoe khoang... anh hùng..."
Lục Thích ôm cô, thấp giọng nói: "Tôi biết, em chỉ muốn cứu người thôi."
Chung Bình hoàn toàn không nghe thấy lời nói của anh, cô trút hết ra: "Nếu
ngày đó tôi mất, tôi sẽ còn bị mắng, xã... dư luận xã hội chính là như
vậy, sao tôi không biết chứ... Tôi không muốn làm cho cha mẹ lo lắng,
tôi không nói gì với họ... nói..."
"Chú... Chú Võ chú ấy... Tôi... Tôi không phải chưa từng thấy người chết, nhưng đây là người quen... người quen đấy, chú ấy ngay cả tiền ăn cơm cũng
không đủ, mấy nghìn... giám định cha con tốn mấy nghìn, chú ấy cũng
làm..."
"Tôi biết phải lý trí... phải lý trí... Bọn họ nhìn đều đã quen, phải lý trí..."
Cuối cùng Chung Bình không ngừng lặp lại "Phải lý trí... Phải lý trí..."
Giống như lặp lại ma chướng, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lục Thích chưa từng thấy ai khóc thành như vậy, khóc đến mức thở hổn hển, run rẩy, môi cũng khô nứt ra.
Ở bên ngoài đám cháy cô bình tĩnh nhặt ảnh lên, lúc này cô tựa như trận mưa tới muộn.
Cảm xúc này giống như vi rút khiến người khác bị lây nhiễm. Tim anh dường như cũng bị cô dẫn dắt theo.
Lục Thích ôm cô vào trong lòng, một tay ôm, tay kia giữ lấy mặt cô, ngón
tay cái khẽ lau nước mắt cho cô. Anh không có kinh nghiệm dỗ dành người
khác, chỉ có thể dán sát vào lỗ tai cô thấp giọng nói chuyện, lời nói nỉ non, môi dán sát bên gò má cô, lại khẽ hôn một cái.
Chung Bình cúi đầu nức nở, cơn buồn ngủ kéo tới, mắt đau đến mức không mở ra
được. Anh ôm lấy cả người cô, nhìn từ bên cạnh không có một khe hở nào.
Từng đợt hơi nóng truyền đến lỗ tai, hai má, xúc cảm dịu dàng lại mềm mại chạm vào, cuối cùng Chung Bình cũng phát hiện ra.
Chung Bình giật mình, cúi đầu né tránh, "Á..."
Lục Thích đỡ ót cô, lại ấn cô xuống, thấp giọng nói: "Đừng để ngã."
Chung Bình vẫn bị Lục Thích ôm chặt, khẽ tựa vào trong lòng anh, ngửa đầu
thấy ngay khuôn mặt phóng đại của anh, hơi thở gần trong gang tấc. Cô né tránh, đẩy anh ra: "Này..."
Lục Thích gạt tóc dính vào mặt cô, ấn mạnh cổ tay, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm cô, Chung Bình vừa ngước mắt, đúng lúc ánh mắt hai người giao nhau.
Nếu là bình thường, với sức lực kia của Chung Bình đã sớm đẩy được người
ra, nhưng lúc này cô mệt mỏi cả ngày, cộng thêm khóc xong chả còn chút
sức lực nào, tay chân hoàn toàn không còn sức, suy nghĩ còn chưa tỉnh
táo, phản ứng cũng chậm chạp hơn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lớn dần, cách cửa sổ, trong hành lang ấm áp khô
ráo, không bị ảnh hưởng gì từ bên ngoài, hình thành một thế giới yên
tĩnh an nhàn.
Lục Thích dần dần áp sát...
Cách tầng nước Chung Bình trơ mắt nhìn, càng ngày càng gần, càng ngày càng
gần... cô đột nhiên nâng tay lên, ngăn khuôn mặt ngày càng khuếch đại
trước mắt này.
Lục Thích:...
Chung Bình đang định mở miệng, trong cổ họng đột nhiên bị sặc, cơn ho kéo
đến, lồng ngực như bị thiêu đốt, cô vội vàng cúi người xuống vừa ho vừa
nôn khan.
Bàn tay trên mặt rời đi, cuối cùng Lục Thích cũng buông cô ra, đỡ bả vai cô không để cho cô ngã xuống đất, "Không thoải mái ở đâu? Dạ dày à?"
Chung Bình lắc đầu, ho một lúc lâu mới miễn cưỡng ngừng lại. Nước mắt cô ràn
rụa, lông mi dính nước, mấy sợi lông mi dính vào nhau, ánh mắt vừa đỏ
vừa hồng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Lục Thích: "Nào đi uống chút nước. Không phải em chưa uống ngụm nước nào sao?"
Chung Bình gật đầu, tạm thời nói không ra lời.
Lục Thích nâng cô dậy, Chung Bình nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất lên, đứng
im, đầu hơi choáng, cả người khó chịu đi về phòng. Mở cửa phòng ở đây
cần đến thẻ, tới bên ngoài phòng, Chung Bình khẽ gọi người: "Hân Di."
Không ai đáp lại.
Cô lại khẽ gõ cửa, "Hân Di? Hân Di?"
Vẫn không có ai đáp.
Lục Thích nhíu mày, "Cốc cốc cốc" Dùng sức gõ mấy cái, nửa đêm, tiếng động này thực sự làm cho người ta sợ hãi.
Chung Bình ngăn anh lại, "Có thể cô ấy đã ngủ say rồi, đừng gõ nữa."
Lục Thích: "Có là heo thì cũng tỉnh, đâu phải kẻ điếc."
Chung Bình không cầm theo di động, cũng không muốn đánh thức người ở phòng
bên cạnh, "Bỏ đi, tôi xuống dưới lấy thẻ." Đang định xoay người, cửa
phòng đột nhiên mở ra.
Tóc Chương Hân Di hơi hỗn loạn, mặc áo ngắn tay quần dài, giống như mới từ
trên giường thức dậy, ánh mắt lại rất tỉnh táo, tầm mắt đảo qua Lục
Thích, nói với Chung Bình: "Cô quay lại rồi."
"Xin lỗi, đánh thức cô mất rồi." Chung Bình nói.
"Không sao, không sao, cô..." Lúc này Chương Hân Di mới để ý tới dáng vẻ của
Chung Bình, kinh ngạc nói, "Cô xảy ra chuyện gì thế?"
"Không sao, chỉ là hơi khó chịu thôi."
Lục Thích không đợi hai người nói chuyện tiếp, đưa Chung Bình vào phòng,
ngoài miệng nói: "Em đi rửa mặt đi, cô đun chút nước ấm cho cô ấy." Câu
sau là nói Chương Hân Di.
Chương Hân Di nhất thời chưa kịp phản ứng, Chung Bình đẩy Lục Thích, "Anh về phòng đi, tôi không sao."
"Được rồi, em vào trước đi." Lục Thích đẩy cô vào WC, còn mình cầm ấm nước trên bàn.
Chương Hân Di lập tức có phản ứng, "Để tôi, để tôi."
Lục Thích cũng không tranh việc.
Chung Bình vốc nước ấm từ vòi lên mặt, Chương Hân Di đóng cửa WC, nhân lúc
lấy nước, thử thăm dò hỏi, "Cô vừa đi đâu thế, sao lại ở cùng với Lục
Thích?"
Chung Bình xì mũi trả lời: "À, trùng hợp thôi."
"À... trước đó anh ấy có tìm cô."
Chung Bình sửng sốt: "Hả?"
Lấy nước xong, Chương Hân Di cũng không vội đi ra ngoài, "Anh ấy không nói tìm cô có chuyện gì sao?"
"Có lẽ còn chưa kịp nói." Chung Bình tiếp tục rửa mặt.
Chương Hân Di cầm ấm nước xoay người, lúc cầm nắm đấm cửa quay đầu lại hỏi:
"Cô thật sự không sao à?"
"Không sao đâu." Chung Bình lắc đầu cười, "Cám ơn cô."
"Không cần khách sáo."
Chương Hân Di lại đóng cửa WC lại, cắm nước, thấy Lục Thích ngồi ở ghế sô pha
bên cạnh cửa sổ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cô ta hơi tò mò, hỏi:
"Aiz, Chung Bình không thoải mái, có cần nói với đội trưởng Hà một tiếng không?"
Lục Thích ngẩng đầu, thản nhiên liếc cô ta, "Không cần."
Chung Bình rửa mặt xong, nhìn mình trong gương.
Mắt như mắt cá, giống như quỷ. Hiện tại đầu óc cô cũng dần tỉnh táo, mỗi
chuyện vừa xảy ra giống như ảnh chụp hiện lên trước mặt cô.
Chung Bình nhíu mày, ngây người một lát, vắt khăn mặt lau mồ hôi trên cổ, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phỏng, Chương Hân Di ngồi trên giường chơi di động, Lục Thích vẫn ngồi ở ghế sô pha, nhìn thấy người trong WC đi ra, anh lập tức đứng dậy đi
qua.
"Thế nào, tốt hơn chưa?"
Chung Bình gật đầu, lại nhìn Chương Hân Di, nói với Lục Thích: "Đã khuya rồi, anh về phòng đi."
"Đợi thêm một lát, em ngồi xuống trước đã."
Nước sôi, Lục Thích lấy cốc, rót nước, chỗ nước còn lại đổ vào bát mỳ, mùi lập tức bay ra.
Chung Bình vẫn còn đứng, Lục Thích vẫy tay: "Lại đây, uống chút nước ấm trước đã."
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");
Chung Bình không đợi anh chuyển cốc, cầm luôn cốc lên, thổi mấy cái, cẩn thận nhấp một ngụm, cổ họng thiếu nước lập tức được tiếp viện, cô uống mấy
ngụm, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Lục Thích lại lấy nước, cắm điện, Chung Bình lên tiếng bảo anh về trước, anh cũng không thèm để ý, nhìn cô uống hết nước.
Mỳ chín, anh xé túi giấy, dùng nĩa đảo mỳ, "Ăn chút mỳ đã."
Chung Bình mấp máy môi, "Tí nữa tôi ăn, Hân Di còn muốn đi ngủ, anh về trước đi."
Lục Thích liếc về phía Chương Hân Di.
Chương Hân Di cầm di động, ánh mắt lại liếc bên kia, thấy Lục Thích nhìn qua
đây, cô ta nhanh chóng xua tay, cười nói: "Không sao, tôi còn chưa buồn
ngủ."
Lục Thích lườm Chung Bình, "Đừng quan tâm người khác, em ăn mấy miếng trước đi, đừng để tỉnh dậy có muốn nôn thì dạ dày lại trống không."
Chung Bình quả thật muốn ăn một chút, cô cũng không dong dài nữa, ngồi xuống ăn mỳ, ý bảo Lục Thích mình ổn.
Lục Thích cười, "Tôi về phòng đây."
Chung Bình nhanh chóng gật đầu.
Lục Thích xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại, Chung Bình không hiểu nguyên do.
Lục Thích cúi xuống, giọng nói trầm thấp, "Thứ lý trí này rất khó nắm bắt,
quá lý trí sẽ thành máu lạnh, phần lớn lý trí chỉ là một cái cớ mà
thôi."
Chung Bình ngẩn người.
Lục Thích lại áp sát một chút, sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Em làm cái này không phải dựa vào "nhiệt huyết" (*) sao?"
(*)
Ở đây Lục Thích chơi chữ “nhiệt huyết” cũng có nghĩa là “máu nóng” trái ngược với “máu lạnh” ở trên Cuối cùng Lục Thích rời đi, Chung Bình mãi không có phản ứng.
Hơi nóng của mỳ dần tiêu tan, mùi nhạt dần, cô khuấy mấy cái, lại ăn hai miếng.
Chương Hân Di cũng không nói gì, đã đi ngủ rồi, Chung Bình thu dọn rác rưởi,
đi vào WC rửa tay, quay về giường nằm. Cô để ảnh trong túi áo ngủ, cách
lớp quần áo sờ vào, ánh mắt nóng lên, đột nhiên lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lại lấy ảnh chụp ra, cô nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Trận khóc qua đi, khi tỉnh lại, Chung Bình hơi choáng váng, khi rời giường cũng mất chút sức.
Thứ hai tất cả mọi người đều phải đi làm, đoàn xe xuất phát sớm, Chung Bình cũng không cà kê lâu, tranh thủ thời gian rửa mặt, trước khi ra cửa
Chương Hân Di quan tâm hỏi cô: "Cô có muốn trước khi trở về đến bệnh
viện không, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Chung Bình: "Ừ, trở về tôi sẽ đi khám."
Xuống lầu, mọi người đều đã chờ ở đại sảnh, đội trưởng Hà kiểm kê nhân số, thiếu Lục Thích.
Đội trưởng Hà nhìn về phía Chung Bình, "Cô gọi điện thoại cho cậu ta đi."
"... Vâng."
Chung Bình đang định gọi điện, thấy người nọ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa khách sạn.
Lục Thích vẫy tay: "Tập hợp rồi à? Đúng lúc, lên đường thôi." Đi thẳng đến trước mặt Chung Bình, đưa một túi đồ ăn cho cô.
"Sữa đậu nành và bánh bao, em lót dạ trước đi."