Điềm Thuỵ ngạc nhiên, anh còn muốn giấu chuyện này với hai người kia, sợ làm phiền đến cô.
Cô lại thừa nhận rồi.
“Vậy sao, vậy cháu có biết.
Quen con trai cô có rất nhiều quy tắc không?” Bà ta chợt đổi giọng.
“Ồ? Quy tắc gì thế, cháu có thể nghe thử!” Sơ Tình nhướn mày, cô cười, đi chầm chập lại ghế ngồi xuống, không thèm nhìn mặt hai người kia.
Điềm Thuỵ yêu mê mệt dáng vẻ cô lười biếng chỉnh người, anh cũng thuận theo.
Từ lúc cô đồng ý ở bên cạnh, anh đã quyết định chỉ để cô trong vòng quan tâm của mình.
Người khác anh mặc kệ, cho dù là ba mẹ của mình.
Nếu bọn họ không gây rắc rối gì anh vẫn sẽ làm đủ bộn phận người con hàng tháng chu cấp cho bọn họ.
“Con trai cô học giỏi, rất có tương lai.
Sau này sẽ làm việc lớn.
Cháu thân là bạn gái nó thì phải là hậu phương tốt cho nó…” Bà ta nói đoạn thì ngừng, nhìn gương mặt cô.
Sơ Tình không trả lời chỉ gật gù, bà ta thấy có vẻ cô đồng ý mới nói tiếp:
“Để nó yên tâm làm việc, cháu phải thay nó chăm sóc người nhà, như chăm sóc cho hai bác và em trai nó.
Với lại sau này có thể cháu làm vợ nó, thì cháu phải biết nghĩ cho tương lai.
Tiền bạc không thể xài linh tinh…” Bà ta rót lấy ly nước trà trên bàn uống một ngụm.
Chà..
tới đoạn chính quan trọng rồi.
Bà ta ngồi thẳng lưng nói: “Tiền bạc nếu cháu có ở đây thì đưa bác giữ.
Coi như là khoản tiết kiệm.
Sau này nếu hai đứa có lấy nhau, bác sẽ đưa lại cho hai đứa.
Cháu thấy bác nói có đúng không?” Bà ta nói xong thì mỉm cười tưởng chừng nhẹ nhàng nhìn cô.
“Đúng đấy ạ, đúng là nếu sau này cháu lấy Điềm Thuỵ thì hai đứa cần khoản tiết kiệm riêng.
Ở đây cháu cũng còn dư một khoản” Tới đây cô ngừng như thể suy nghĩ, thấy bà ta muốn mở miệng nói, cô lập tức nói:
“Vậy cháu sẽ đem số tiền này đi gửi ngân hàng, vừa an toàn, tiết kiệm mà còn có thể sinh lời.
Hơn nữa, cháu nói bác nghe, an sinh bây giờ không tốt lắm đâu.
Lỡ như bác để số tiền lớn trong nhà, ai biết được nảy lòng tham lấy mất có phải khó xử hay không.
Mà tính nết cháu không tốt cho lắm, lỡ như cháu làm lớn chuyện như báo công an thì hàng xóm phía nhà bác lại không nhìn được nhau”.
Bà ta thấp thỏm, cười trừ cắn răng nghe cô nói, mắng thầm cô mồm mép tép nhảy, không để cho bà ta có cơ hội chen miệng.
“Bác thấy cháu tính như vậy có được không, bác yên tâm hàng tháng cháu vẫn sẽ dặn Điềm Thuỵ gửi tiền chu cấp về.
Hai bác lớn tuổi như vậy không thể không quan tâm được.
Bác còn phải khoẻ mạnh để mà chăm sóc cho em trai.
Bác mà bị bệnh cháu tội lỗi đầy đầu mất” Sơ Tình cười thân thiện, trông cô như thật tâm khuyên nhủ.
“À, vậy cũng được.
Nhưng hiện tại cháu có khoản tiền dư, cháu cho bác một ít.
Dưới nhà dạo này hơi thiếu tiền” Bà ta thấy không ăn được ngụm lớn, liền muốn ăn miếng nhỏ, rỉa từ từ từng chút một.
Sơ Tình có chút coi thường: “ Bác gái, tiền này cháu đưa bác cũng được.
Nhưng mà bác phải giữ bí mật cho cháu” Nói đến đây giọng cô nhỏ lại, bà ta cũng ghé tai lại gần.
Sơ Tình nói Điềm Thuỵ, tạm thời vào phòng khoá cửa lại, cũng không được nghe cô nói chuyện.
Làm gia đình kia nghĩ cô nói bí mật gì thật.
Sơ Tình nói âm lượng vừa đủ: “Cháu từ lâu làm những việc không thể nói cho mấy’ công ty lớn’.
Tiền cháu nhận được đều ‘không phải tiền trong sạch’, cháu cũng không thể khai thuế cá nhân cao được, người ta sẽ sinh nghi.
Bây giờ cháu đưa cho cô cũng xem như’ đồng hoá nó thành tiền sạch’, cháu cũng đỡ tốn công sức.
Cháu coi gia đình cô như